Thursday, December 24, 2009

Quà giáng sinh

Trên trang blog cô kể chuyện đời mình. Chuyện kể rằng ngày ấy có một cô bé sinh ngược. Bác sĩ cùng nữ hộ sinh vì sức khỏe người mẹ, đã nắm chân kéo mạnh đứa trẻ ra ngoài. Hậu quả của sự nôn nóng ấy là cô bé đã bị giãn hoàn toàn cơ tay. Từ bé đến 5 tuổi, cô bé phải buông thõng tay giữa cuộc đời. Ăn uống và mọi sinh hoạt cá nhân khác phải do người thân trợ giúp.

Thế rồi một ngày, bác sĩ vật lý trị liệu xuất hiện và hai năm sau, tay chân cô bé cử động được. Những động tác đầu tiên mà cô tập là dùng viên phấn vẽ những đường cong và đường thẳng xuống mặt đất cho ra hình dạng con chữ. Mỗi một động tác, nước mắt cô lại trào ra. Rồi cô cũng vào trường học. Và đến một ngày, tay cô làm được mọi thứ như một người bình thường nhờ một nghị lực phi thường. Cô trở thành một cô gái xinh đẹp, học giỏi nhất trường. Vào dịp Giáng sinh, bạn bè tặng cô những món quà đầy ắp hạnh phúc.

Nhưng vào một ngày đang học, bỗng dưng cô ngất xỉu. Lần thứ nhất, lần thứ hai. Và người ta phát hiện quả tim cô không bình thường. Sau một ca mổ dài, cô hết bệnh, hồng hào và tươi tắn trở lại. Mùa Giáng sinh năm đó, cô có nhiều quà hơn.

Năm sau, đúng Giáng sinh, cô lại bị ngất xỉu. Lần kiểm tra này, bác sĩ thông báo: do một sơ suất đã có vài cục máu bầm tụ lại trong ống stent. Cô được đưa ra nước ngoài và thay quả tim. Đó là một Giáng sinh buồn trong cuộc đời cô gái 16 tuổi. Nhưng kết quả mỹ mãn: cô trở về nhà, tươi tắn và đi học trở lại.

Tuy nhiên, một năm sau cô lại ngất. Lần tái khám này, bác sĩ nước ngoài thông báo có biến chứng và mạng sống của cô chỉ còn tính từng ngày. Sau phút tối sầm của đất trời, cô trấn tĩnh. Cô viết lại trên blog của mình một câu chuyện cũ: Rằng một ngày nọ, có một xơ hỏi những đứa trẻ trong trại mồ côi: “Nếu biết ngày mai con chết, con sẽ làm gì?”. Những đứa trẻ nhao nhao: con sẽ khóc, con sẽ ôm lấy cha mẹ mình, con sẽ đi bác sĩ, con sẽ ăn thật nhiều... Chỉ có một đứa trẻ có tật đôi tay ngồi im trong góc phòng. Xơ hỏi, nó chỉ nói đơn giản: “Nếu con đang đọc sách, con sẽ đọc đến trang cuối cùng. Nếu con đang chơi cờ, con sẽ chơi hết ván cờ. Nếu con đang giúp ai đó, con sẽ giúp đến sức lực cuối cùng... Con không buồn bởi con cảm ơn cuộc sống đã cho con sống đến giờ này”.

Viết xong câu chuyện, cô thấy mình khô đi nước mắt. Đó cũng là một mùa Noel mà cô nhận được nhiều quà nhất, và đem hết cho những đứa trẻ mồ côi ở các trung tâm, những ngôi chùa mà cô biết. Cô đến với những trẻ bị nhiễm HIV, đến với những người bị AIDS sắp rời xa cuộc đời. Cô cầm tay họ và truyền đi một hơi ấm về niềm tin cuộc sống. Cô làm tất cả mọi việc mà mình có thể làm. Trong những giờ phút quý giá nhất của cuộc đời, cô chọn cho mình một cách sử dụng thời gian đặc biệt nhất: cho đi.

Cuối cùng vị bác sĩ cho biết đã có sự nhầm lẫn, trái tim cô vẫn khỏe mạnh và đó chỉ là vài phản ứng phụ không đáng kể. Cô thổ lộ rằng nhờ những giây phút tăm tối nhất của cuộc sống, cô đã ngộ ra ý nghĩa đơn giản nhất của mùa Giáng sinh năm đó: mang sẻ chia chính cuộc đời mình thì cuộc đời sẽ tặng lại những món quà lớn hơn thế nữa. Hay đó là món quà mà ông già Noel đã thầm tặng riêng cô trong mùa Giáng sinh năm 17 tuổi ấy?
Đông Bình (Tuổi Trẻ, Thứ Năm, 24/12/2009)

Wednesday, December 23, 2009

Ông già Noel xa lạ

Đấy là nhận xét của cháu bé hàng xóm tám tuổi, học lớp 3, hay lý sự nên có biệt danh “Bin già”.
Nhớ Giáng sinh năm ngoái, buổi chiều đông giá rét, vừa ở trường về “Bin già” đã chạy sang nhà tôi thông báo một phát hiện cực kỳ lớn lao: “Ông già Noel không còn chui ra từ ống khói”. “Sao cháu biết?”. Cu Bin kể một mạch, chiều nay ông già Noel và nữ thiên thần có cánh đi bằng xe máy đến trường cháu phát quà. “Vậy là cháu đã được quà Noel sớm. Vui nhé!”. “Bin già” xị mặt quay nơi khác như hờn dỗi.
Đang trò chuyện vui vẻ, hai bác cháu khựng lại. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cu Bin lên tiếng: “Ông già, mà không phải, chỉ là anh già Noel và chị thiên thần có cánh không công bằng, cả lớp cháu mà chỉ thương có mấy bạn thôi, toàn là mấy bạn con nhà giàu”. “Sao cháu nói vậy? Hễ bạn nào ngoan thì được ông già Noel phát quà khen chứ, mà cháu còn nhỏ biết chi chuyện giàu nghèo”. “Ứ, như bạn Khánh chưa ngoan, thường nói chuyện trong lớp, hay chọc bạn, cô giáo phải nhắc nhiều lần nhưng nhà có xe hơi nên được nhận quà Giáng sinh”.
Rồi như vẫn còn băn khoăn kiểu con nít nên cháu nhận xét một cách hồn nhiên: “Anh già Noel không dễ thương, giống như người xa lạ, không giống ông già Noel như cô giáo kể đi xe tuần lộc, có cái bụng to, mang túi quà cũng thiệt to, gặp đứa bé nào cũng cười rồi chờ đến đêm Giáng sinh chui qua ống khói vào nhà phát quà cho con nít”.
Tôi gỡ rối cho cháu bằng kế hoãn binh: “Thôi để bác gặp và hỏi lại ông già Noel xem sao!”. Trong lòng không khỏi ngậm ngùi.
Hiện nay mạng lưới bưu điện và nhiều cửa hàng kinh doanh có thêm dịch vụ “tặng quà theo yêu cầu” như quà sinh nhật, quà Giáng sinh. Nhiều phụ huynh muốn tạo cho con nhiều bất ngờ trong mùa Noel nên đặt hàng ông già Noel phát quà tận trường học. Nhưng sẽ rất phản cảm khi nhìn cảnh giữa một bầy trẻ hồn nhiên và vô tư đang còn tin chuyện cổ tích là có thật mà vài “anh già Noel” và mấy chị nữ thiên thần có cánh chỉ phát quà cho một số cháu (theo đơn đặt hàng) rồi vuốt ve khen ngợi trong khi những bé khác thì “tay trắng” và ngơ ngác chạnh lòng.
Một điều dễ cảm nhận là lối sống và quan niệm sống cũng như nhu cầu của mỗi người ngày càng có xu hướng cá nhân hóa rõ rệt trong xã hội hiện đại. Chắc nhiều vị phụ huynh chỉ đơn thuần nghĩ việc tặng quà như vậy là tạo niềm vui nho nhỏ cho con trong mùa Giáng sinh. Nhưng giá mà (lại “giá mà” những việc người đời) những anh già Noel chỉ được yêu cầu mang quà Giáng sinh theo địa chỉ tư gia, như vậy đỡ chạnh lòng cho những cháu bé như “Bin già” hàng xóm của tôi.
Còn tôi chỉ mong một điều giản đơn, hãy để các cháu còn tin rằng ông già Noel có cái bụng bự, hay cười, vác bị quà chia đều cho con nít, nhất là các bé hiền ngoan. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Bùi Diệp (Tuổi Trẻ Cuối Tuần - 20/12/2009)

Friday, December 18, 2009

Ồ, vậy là bạn muốn làm sếp!

Có một nghịch cảnh trong các công ty ngày càng phổ biến, nhất là khi thế hệ Y (Y generation – sinh từ năm 1981 trở về sau) đã bắt đầu bước vào giai đoạn có kinh nghiệm trong công việc. Đó là hội chứng “tôi muốn làm sếp”.

Đó là mong muốn có trong những nhân viên muốn một danh hiệu “manager” trên tất cả. Đó không phải là mong muốn thực sự muốn lãnh đạo hay dẫn dắt một team mà đơn giản là suy nghĩ nóng vội muốn có cái chữ quản lý, trưởng phòng hay manager trên business card. Vì một vài lý do cảm tính, những người này tự nhiên cảm thấy “rất đặc biệt” trong team của mình cho dù thực sự chưa có được những kỹ năng lãnh đạo đáng kể nào. Họ luôn cảm thấy rằng thế giới này không thể thiếu những sáng kiến hay giải pháp của họ, mặc dù chưa thực sự có một kế hoạch cụ thể nào biến chúng thành hiện thực.
Thực tế thì tài năng tực sự không chắc chắn đảm bảo được cho bạn có thể lãnh đạo người khác – kỹ năng quản lý và lãnh đạo mới giúp bạn làm được điều đó. Bạn có thể là lập trình viên tốt nhất thế giới, hay bạn có thể tìm ra lỗi trong hệ thống mạng trong 3 phút nhưng nó không tự động biến bạn thành 1 nhà quản lý. Nó cũng giống như việc bạn nghĩ rằng bạn chơi 1 cây cello tốt trong dàn nhạc thì nên trở thành nhạc trưởng.

Định hường nghề nghiệp của bạn không nên gắn với chữ “manager”. Nó không phải cái mà những người có khả năng đánh giá đúng gía trị của bạn dùng để đánh giá bạn. Nó là một trách nhiệm và không gắn với lợi ích và nghiêm túc mà nói, thì nó cho bạn thêm nhiều việc để lo nghĩ.

Nếu bạn thực sự nghĩ rằng mình có thể là nhà quản lý tốt, hãy tự hỏi mình:

    * Bạn có thể đuổi việc một nhân viên mà bạn rất thích làm việc cùng nếu quản lý cấp cao cần cắt giảm nhân sự ?
    * Bạn có thể tự tin giới thiệu và đề nghị thăng tiến cho một người A cao hơn người B ?
    * Bạn có thể nói với một nhân viên A rằng anh ta cần có trách nhiệm hơn với công việc vì uy tín của chính anh ta ?
    * Bạn có thể lãnh đạo team hoàn tất project mà không làm những công việc chi tiết ?
    * Bạn có dám nói “không” với cấp trên khi cần
    * Bạn có dám nói 1 câu đơn giản “lỗi ở tôi” khi project bị thất bại dù đó chỉ là do 1 member của mình làm sai ?


Đó là những điều bạn sẽ làm khi trở thành quản lý, hãy suy nghĩ kỹ trước khi tiếp nhận bởi vì nhiều khả năng là mức lương mới không đủ chi trả cho những tình bạn bị mất đi, xung đột trong phòng và những đêm mất ngủ nếu bạn không chắc quản lý thế nào cho tốt.

Nguồn: Hung.Nguyen (chuyenit.com)