Trên trang blog cô kể chuyện đời mình. Chuyện kể rằng ngày ấy có một cô bé sinh ngược. Bác sĩ cùng nữ hộ sinh vì sức khỏe người mẹ, đã nắm chân kéo mạnh đứa trẻ ra ngoài. Hậu quả của sự nôn nóng ấy là cô bé đã bị giãn hoàn toàn cơ tay. Từ bé đến 5 tuổi, cô bé phải buông thõng tay giữa cuộc đời. Ăn uống và mọi sinh hoạt cá nhân khác phải do người thân trợ giúp.
Thế rồi một ngày, bác sĩ vật lý trị liệu xuất hiện và hai năm sau, tay chân cô bé cử động được. Những động tác đầu tiên mà cô tập là dùng viên phấn vẽ những đường cong và đường thẳng xuống mặt đất cho ra hình dạng con chữ. Mỗi một động tác, nước mắt cô lại trào ra. Rồi cô cũng vào trường học. Và đến một ngày, tay cô làm được mọi thứ như một người bình thường nhờ một nghị lực phi thường. Cô trở thành một cô gái xinh đẹp, học giỏi nhất trường. Vào dịp Giáng sinh, bạn bè tặng cô những món quà đầy ắp hạnh phúc.
Nhưng vào một ngày đang học, bỗng dưng cô ngất xỉu. Lần thứ nhất, lần thứ hai. Và người ta phát hiện quả tim cô không bình thường. Sau một ca mổ dài, cô hết bệnh, hồng hào và tươi tắn trở lại. Mùa Giáng sinh năm đó, cô có nhiều quà hơn.
Năm sau, đúng Giáng sinh, cô lại bị ngất xỉu. Lần kiểm tra này, bác sĩ thông báo: do một sơ suất đã có vài cục máu bầm tụ lại trong ống stent. Cô được đưa ra nước ngoài và thay quả tim. Đó là một Giáng sinh buồn trong cuộc đời cô gái 16 tuổi. Nhưng kết quả mỹ mãn: cô trở về nhà, tươi tắn và đi học trở lại.
Tuy nhiên, một năm sau cô lại ngất. Lần tái khám này, bác sĩ nước ngoài thông báo có biến chứng và mạng sống của cô chỉ còn tính từng ngày. Sau phút tối sầm của đất trời, cô trấn tĩnh. Cô viết lại trên blog của mình một câu chuyện cũ: Rằng một ngày nọ, có một xơ hỏi những đứa trẻ trong trại mồ côi: “Nếu biết ngày mai con chết, con sẽ làm gì?”. Những đứa trẻ nhao nhao: con sẽ khóc, con sẽ ôm lấy cha mẹ mình, con sẽ đi bác sĩ, con sẽ ăn thật nhiều... Chỉ có một đứa trẻ có tật đôi tay ngồi im trong góc phòng. Xơ hỏi, nó chỉ nói đơn giản: “Nếu con đang đọc sách, con sẽ đọc đến trang cuối cùng. Nếu con đang chơi cờ, con sẽ chơi hết ván cờ. Nếu con đang giúp ai đó, con sẽ giúp đến sức lực cuối cùng... Con không buồn bởi con cảm ơn cuộc sống đã cho con sống đến giờ này”.
Viết xong câu chuyện, cô thấy mình khô đi nước mắt. Đó cũng là một mùa Noel mà cô nhận được nhiều quà nhất, và đem hết cho những đứa trẻ mồ côi ở các trung tâm, những ngôi chùa mà cô biết. Cô đến với những trẻ bị nhiễm HIV, đến với những người bị AIDS sắp rời xa cuộc đời. Cô cầm tay họ và truyền đi một hơi ấm về niềm tin cuộc sống. Cô làm tất cả mọi việc mà mình có thể làm. Trong những giờ phút quý giá nhất của cuộc đời, cô chọn cho mình một cách sử dụng thời gian đặc biệt nhất: cho đi.
Cuối cùng vị bác sĩ cho biết đã có sự nhầm lẫn, trái tim cô vẫn khỏe mạnh và đó chỉ là vài phản ứng phụ không đáng kể. Cô thổ lộ rằng nhờ những giây phút tăm tối nhất của cuộc sống, cô đã ngộ ra ý nghĩa đơn giản nhất của mùa Giáng sinh năm đó: mang sẻ chia chính cuộc đời mình thì cuộc đời sẽ tặng lại những món quà lớn hơn thế nữa. Hay đó là món quà mà ông già Noel đã thầm tặng riêng cô trong mùa Giáng sinh năm 17 tuổi ấy?
Đông Bình (Tuổi Trẻ, Thứ Năm, 24/12/2009)