Tuesday, May 31, 2011

Để tìm đúng người trong 30 phút phỏng vấn

Phi Tuấn
(TBKTSG) - Tuyển dụng nhân sự có thể ví như một quyết định đầu tư vào con người. Phải một thời gian sau thì mới nhận ra được hiệu quả hay hậu quả, trong khi quyết định đầu tư được đưa ra phần lớn dựa vào những thông tin có được trong các cuộc phỏng vấn chỉ độ 30 phút.
Hơn nữa, các ứng viên ngày nay lại rất chuyên nghiệp, kỹ năng trả lời phỏng vấn rất hoàn hảo, lại chuẩn bị rất kỹ càng. Vậy làm thế nào để có thể có một quyết định đầu tư đúng chỉ bằng các câu phỏng vấn trong 30 phút?
Tuần rồi, giới nhân sự trong cộng đồng mạng doanh nhân Anphabe đã gặp nhau để tìm đáp án cho câu hỏi này.
Bà Nguyễn Thị Vân Anh, Giám đốc điều hành mạng tuyển dụng nhân sự cao cấp Navigos Search, người từng tổ chức phỏng vấn hơn 6.000 hồ sơ, cho biết ba câu hỏi về năng lực, động lực và kỹ năng mềm là những câu hỏi không thể thiếu được trong các buổi phỏng vấn tuyển dụng. Nhưng để tìm được đúng người, nhận ra được giá trị của ứng viên, nhà tuyển dụng nên sử dụng “quy luật số 3”. Đó là phỏng vấn ba lần bởi ba người khác nhau ở ba địa điểm khác nhau.
Sẽ khó để nhà tuyển dụng tìm được ứng viên thích hợp với lần phỏng vấn đầu tiên, vì ứng viên luôn chuẩn bị cho mình tốt nhất, từ lời ăn tiếng nói cho đến nghiên cứu kỹ về công ty, thậm chí nhờ cả các nhà tư vấn nhân sự mách nước. Chính vì thế, phải cần đến ba người khác nhau phỏng vấn để qua các câu chuyện, thông tin mà ứng viên kể, các chi tiết sẽ được ráp nối, kiểm tra, mổ xẻ nhằm tìm ra sự nhất quán hay mâu thuẫn trong đó.
Theo bà Vân Anh, “con người thế hiện bản thân tốt nhất ở nơi họ cảm thấy thoải mái. Vì thế, sau lần phỏng vấn đầu tiên ở tại văn phòng, những lần khác hãy mời ứng viên đến những nơi họ cảm thấy thoải mái, và thay cho các câu phỏng vấn với những câu hỏi và trả lời ghi đầy trong sách vở là một cuộc trò chuyện, chia sẻ, để ứng viên bộc lộ mình”.
Cũng chính vì các ứng viên rất có kinh nghiệm đối phó với nhà tuyển dụng, vì thế, theo bà Vân Anh, kỹ năng đặt câu hỏi rất quan trọng. Bà nhắc đến “kỹ thuật bóc hành”: bóc từng lớp cho đến khi nhìn thấy được lõi bên trong.
Nói cách khác, nhà tuyển dụng nên đặt các câu hỏi chỉ để hỏi, như một cuộc dạo chơi trò chuyện. Chẳng hạn, khi hỏi ứng viên tại sao nghỉ việc, thường thì hầu hết các câu trả lời sẽ là rất “sách vở”: muốn thay đổi môi trường làm việc, tìm sự thử thách mới. Câu hỏi tiếp theo sẽ là: “Theo bạn, thế nào là môi trường mới? Thế nào là môi trường thử thách?”.
Từ các chi tiết mà ứng viên trả lời, cuộc dạo chơi cứ thế tiếp tục. Nhà tuyển dụng cứ thế đào sâu, khai thác thêm. Các câu trả lời sẽ được kết nối với nhau, tạo thành một câu chuyện, cộng thêm sự quan sát về phong cách, ánh mắt, cử chỉ, giọng điệu của ứng viên, nhà tuyển dụng có thể nhận định được đâu là ứng viên thích hợp.
Theo bà Vân Anh, một “trò chơi tâm lý” để nhận biết sâu hơn về ứng viên là “hãy hỏi về quá khứ, đừng hỏi về tương lai”. Lý do của việc này, bà Vân Anh giải thích: khi hỏi về quá khứ, người ta nhận thấy nếu ứng viên nói thật, ánh mắt sẽ thường đăm chiêu, hơi chếch về phía trái. Còn nếu khác đi, đó có thể là dấu hiệu ứng viên đang bịa ra một câu chuyện.
Để tìm hiểu ứng viên có lòng nhiệt huyết hay không, những câu hỏi về sự thành công hay công việc yêu thích của ứng viên thường được các nhà tuyển dụng viện đến. Đặt ra câu hỏi như thế, họ chỉ việc quan sát cách ứng viên trả lời, kết hợp quan sát cử chỉ, ánh mắt, giọng điệu, cảm xúc. “Chỉ có 7,5% được thể hiện qua ngôn ngữ, 33,5% được thể hiện qua giọng nói và còn lại hơn 50% đó là ngôn ngữ cử chỉ”, bà Anh nói.
Từ những kinh nghiệm của mình, bà Anh chia sẻ khi kết thúc buổi phỏng vấn: việc yêu cầu ứng viên đặt câu hỏi cho nhà tuyển dụng là thao tác không nên bỏ qua. Vì qua cách ứng viên đặt câu hỏi, nhà tuyển dụng có thể hiểu thêm về người đối thoại.
Trao đổi với TBKTSG bên lề cuộc gặp gỡ, bà Vân Anh cho rằng danh mục đầu tư con người là rất đặc biệt. “Nếu trong 30 phút mà mình đưa ra các câu hỏi đúng, có cảm nhận đúng về ứng viên, và xử lý đúng các thông tin thì khả năng đưa ra những quyết định sai trong tuyển dụng sẽ được giảm thiểu. Còn nếu trong 30 phút đó không tận dụng được thời gian để đưa ra các câu hỏi đúng, khả năng sai sẽ nhiều hơn”. 
Nguồn: Thời báo Kinh tế Sài Gòn

Nỗi niềm người dẫn đầu

Đinh Hà Duy Linh (*)
(TBKTSG) - Tôi muốn nói về những người đang nhận trọng trách quản lý cho dù ở cấp bậc nào. Tạm bỏ qua tính chính xác của ngôn từ vì đây không phải là một bài đào tạo về quản lý nên tạm coi “leader” và “manager” là “người dẫn đầu”.
Những điều viết ra đây mang tính cá nhân hơn là một sự khái quát hóa nhưng tôi nghĩ rằng các anh chị đang làm công việc này cũng có trăn trở tương tự.
Số phận hay sứ mệnh?
Có một bài viết khá hay có tựa đề Sứ mệnh người dẫn đầu của nguyên Phó tổng giám đốc FPT Hoàng Minh Châu đăng trong một tập san nội bộ, trong đó đặt vấn đề rằng làm người dẫn đầu là “sứ mệnh” chứ không phải “số phận”. Vậy thì do “số phận” hay “sứ mệnh” hay là gì khác? Trên đời này không ai không học mà nên, nhưng không phải cứ đi học làm lãnh đạo hay quản lý thì đều trở thành “người dẫn đầu”!
Chúng ta có thể học để cải tiến kỹ năng trình bày nhưng không thể biến một người nói không hay thành một nhà hùng biện, vì sự khác nhau giữa họ là phản xạ trong những tình huống thực tế, mà điều này có học đến “nghìn lẻ một” kinh nghiệm cũng không đủ. Tương tự, chúng ta học quản trị để trang bị hệ thống những nguyên tắc, kinh nghiệm trong quản lý, nhưng không ai có thể truyền đạt hết những gì xảy ra trên thực tế và cách xử lý nó.
Chúng ta không thể ngồi chờ để trong tổ chức tự sinh ra những người dẫn đầu mà phải phát hiện và phát triển họ! Vậy “anh hùng tạo ra thời thế” hay “thời thế tạo ra anh hùng”? Lý luận thuyết phục nhất lâu nay vẫn là “anh hùng tạo ra thời thế trong điều kiện thời thế tạo ra anh hùng”!
Người của công chúng
Người dẫn đầu cũng là “người của công chúng” trong phạm vi đối tượng mà họ quản lý. Chắc chắn rằng muốn làm “người dẫn đầu” trước hết phải thu phục được nhân tâm. Thường thì bản năng sẽ chỉ cho họ con đường thường phải làm là chứng minh được “mình vì mọi người”. Nhưng làm được điều này không đơn giản bởi nó không giống một câu chuyện tình cảm riêng tư, chỉ mỗi chữ “tình” là đủ.
Một nhân viên mắc lỗi và bị kỷ luật nhưng điều đó qua rất nhanh và không phải ai trong tập thể cũng quan tâm. Nhưng “người dẫn đầu” có một sai lầm hay sai sót (trong cuộc sống hay trong công việc) chẳng ai kỷ luật họ nhưng điều này lại âm ỉ trong dư luận. Cái áp lực “người của công chúng” đương nhiên không thể biến một “người dẫn đầu” có bản lĩnh thành một người “sống vì dư luận” nhưng có thể làm họ phải điều chỉnh nhiều thứ trong thói quen, ham muốn, ứng xử...
Sự cô đơn
“Sự cô đơn” này chỉ giới hạn trong phạm vi công việc chứ không đề cập đến các vấn đề khác của cuộc sống. Và “sự cô đơn” này cũng được nhắc đến trong cả những giáo trình chính thống về quản trị mà tôi được học. Áp lực “người của công chúng” dường như không cho phép người dẫn đầu có tình bạn “thân” với ai trong tổ chức của mình (?) vì có thể tạo “dư luận” không hay. Dù trong mối quan hệ xã hội cực kỳ rộng và đa dạng của những người dẫn đầu, không khó để kiếm người đồng cảm trong công việc, nhưng dù đồng cảm cách mấy, không ở trong cùng môi trường người bạn đó cũng khó có thể hình dung hết.
Áp lực công việc cộng với sự đòi hỏi của bản thân để đáp ứng những tham vọng của chính mình thì những khó khăn, thuận lợi, những ý tưởng, những va vấp, hoài bão... có thể biến người dẫn đầu thành kẻ khó chia sẻ! Hoặc rơi vào tâm trạng “không ai hiểu ta”! Để thực thi tham vọng đôi khi họ phải chọn con đường “độc hành”.
Chữ tâm
Nói về chữ tâm thì dễ, làm mới khó.
Nói về cái “tâm” trong công việc khó mà khái quát hóa và cũng khó kể ra đầy đủ chi tiết nhưng chắc chắn rằng cái “tâm” đó rất dễ nhận ra trong sự hết lòng, sự chân thành, chu đáo, trong sự lo lắng và quan tâm... mà người dẫn đầu sẽ bộc lộ trong công việc của họ. Nếu coi “tầm nhìn” hay “nhìn thấy cơ hội tương lai” là một yêu cầu quan trọng của người dẫn đầu thì ngay cả bản thân việc đó cũng đã bao hàm cả cái “tâm” muốn xây dựng tương lai cho tất cả nhân viên của mình. Tôi cho rằng cái “tâm” trong công việc cũng chính là phạm trù mà người dẫn đầu dễ bộc lộ sai sót nhất.
Niềm tin
Tôi nhận ra điều quan trọng nhất để xây dựng tổ chức là phải có niềm tin (thật sự) với nhau và phải kết hợp hài hòa giữa tình cảm và công việc trong môi trường lao động. Lý tưởng của những người có tâm xây dựng tổ chức là cần phải chỉ ra “tôi sẽ làm được gì” trước chứ không phải là đòi hỏi “tôi được hưởng gì”. Cho dù điều này có hơi “hồng” nhưng mãi mãi Việt Nam sẽ không bao giờ có những doanh nghiệp tầm cỡ nếu không có những con người dám hành động như vậy. Mỗi người lao động đều có “nỗi niềm”, điều duy nhất xin được chia sẻ rằng: niềm tin trong từng con người có bị đánh mất hay không?
Cái giá của sự lựa chọn
Trong cái “cõi đi về” ai chẳng có tâm sự cho dù đó là trong công việc - một phạm trù mà cảm xúc đôi khi không được quan trọng hóa. Điều vui sướng lớn nhất của công việc này là thực thi được những ý tưởng của mình dễ dàng hơn cho dù thất bại hay thành công. Người ta nói rằng nếu có 1 triệu đô la Mỹ chẳng cần làm gì vì đem tiền gửi ngân hàng vẫn sống thoải mái. Nếu theo phép tính này thì Bill Gates không phải đi “đánh nhau” với mấy “thằng” open source (phần mềm nguồn mở) trẻ măng làm gì! Nhà bác học R.Decartes đã nói rằng: “Tôi tư duy tức là tôi tồn tại”. Vậy để hiểu tại sao những người đã có thể “gửi tiền ngân hàng” vẫn còn lao động “hùng hục”.
________
(*) Tổng giám đốc Công ty HPT 

Wednesday, May 25, 2011

Vô đề

1.Anh đi vào một ngày không có mưa.
Sài Gòn hanh hao nắng.
Khi chuyến xe đó ngang qua, em không hề than khóc.
Chỉ thấy mình trống rỗng tan ra như mây trời.
Ngay cả một cái nắm tay cuối cùng em cũng không còn có nữa.
Ừ, chỉ là một cái nắm tay thôi, cũng không thể nữa rồi.

2. Ai đó từng phân tích dài dòng về “nắm tay” và “làm tình”.
Trí nhớ em chểnh mảng.
Chỉ có thể đại ý rằng: một cái nắm tay thôi, có khi hơn hẳn “làm tình”.
Ồ, chủ đề thật hấp dẫn và gợi tả.
Nhưng đã ai thấu hiểu, “làm tình” nghĩa là gì không, khi lòng mình nguội lạnh như một tô cơm chiều?
Không xúc cảm. Không yêu đương. Không hạnh phúc.
Và một cái nắm tay của người đàn ông mình yêu.
Đủ làm em hạnh phúc đến chừng nào?

3.Thư V. đến vào một khuya không có mưa rơi.
Em như gặp lại người quen biết cũ.
Vững vàng và che chở.
Giọng V. thì thầm cùng em những lời sũng ướt.
Trong một cơn say nào.
Rượu nói hay là V. nói?
Tiếng “em” da diết quá.
V. biết không?

4. Ai đó sẽ ngạc nhiên khi em chẳng biết đường về.
Ai đó sẽ bất ngờ khi biết em chưa từng đi đâu xa.
Ai đó, hẳn sẽ khó hiểu khi em bảo, mình có có không không giữa đời.

5. Những ngày xưa kia. Anh đã lái xe đưa em đi những nơi em muốn. Cả những nơi anh cho rằng em phải biết. Anh đã dạy em phải sống như thế nào cho đáng sống… Anh đã đưa bờ vai vững trãi để em dựa vào đó, trốn những hơn thua giành giựt bên ngoài
Mà em thì. Vụng dại. Ngớ ngẩn. Dở hơi. Thất thường.

6. Thất bại nào đó đủ sức đốn ngã anh như vậy ư? Đến tận bây giờ, trong em vẫn đau đáu hoài câu hỏi đó. Em có thể ngồi phía sau một chiếc xe đạp, uống một ly trà đá ven đường, gặm ngon lành một trái bắp nướng. Em hoàn toàn có thể. Đâu phải em yếu ớt đến độ phải bảo bọc đón đưa. Đâu phải em cần những thứ phù phiếm hư danh đó. Càng đâu phải, anh nghĩ em đủ sức để sống tiếp khi anh đột ngột bỏ em lại bên đường?

7. Em biến mái tóc dài mượt và đen như bồ kết của mình thành những sợi loăn xoăn màu hạt dẻ. Đồng nghiệp khen rằng, nhìn tóc trông nhiều hơn, đặc biệt sau khoảng thời gian bỗng dưng tóc em rụng rất nhiều. Và nhìn em nữ tính hơn. Đâu có ai biết vì sao tóc em rụng. Vì sao em xanh xao như một cọng cỏ không ánh mặt trời. Không cả một cơn mưa.

8. V. đi ngang qua như một cơn mưa cuối mùa. Em tự cho phép mình làm những gì mình muốn, nói với V. những gì mình nghĩ. Dù như thế, không giống như là em bấy lâu nữa rồi. Đơn giản, vì đã chẳng còn ai ngăn cản. Chẳng còn ai nắm lấy bàn tay em giữ lại. Em chỉ biết rằng, mình yếu đuối và sợ hãi khi ai đó biết rằng em yếu đuối và sợ hãi. Nhưng trước V, em đã để anh ấy biết rằng em có thể khóc thật nhiều. Khóc sau khi đã ở bên V. vào một ngày hanh hao nắng.

9. Em biết rồi mình sẽ đứng lại sau cơn mưa đó. Cơn mưa nồng ấm và rạo rực trong một đêm say mèm của V. Cơn mưa đánh thức trái tim đàn bà của em, dù V. không hẳn cố tình muốn thế. Nên em không trách V. Những sẻ chia, những thổn thức kia rồi sẽ lụi tàn. Em phải tự mình mà đứng lên, phải không em?

10. Thời gian làm tốt công việc của nó. Thời gian đưa V. đi ngang qua. Em mở lòng mình với người đàn ông đầu tiên sau ngày anh mất. V. như một cơn mưa rưới những khao khát đời thường lên trong em. Để em tin rằng, nếu đất trời có sụp xuống, vẫn có một bàn tay nắm chặt lấy tay em.

Rồi thì, hoặc V. hoặc em, sẽ bước tiếp một mình. 

HOÀNG MY

Wednesday, May 18, 2011

My Happy Ending

 
(Oh, oh, oh, oh)
So much for my happy ending
(Oh, oh, oh, oh)

(Oh, oh, oh, oh)
So much for my happy ending
(Oh, oh, oh, oh)

(Oh, oh, oh, oh)
(Oh, oh)

Lets talk this over
It's not like we're dead
Was it something I did?
Was it something you said?

Don't leave me hanging
In a city so dead
Held up so high
On such a breakable thread

You were all the things I thought I knew
And I thought we could be

You were everything, everything
That I wanted
We were meant to be, supposed to be
But we lost it

All of our memories so close to me
Just fade away
All this time you were pretending
So much for my happy ending

(Oh, oh, oh, oh)
So much for my happy ending
(Oh, oh, oh, oh)

(Oh, oh, oh, oh)

You've got your dumb friends
I know what they say
They tell you I'm difficult
But so are they

But they don't know me
Do they even know you?
All the things you hide from me
All the stuff that you do?

You were all the things I thought I knew
And I thought we could be

You were everything, everything
That I wanted
We were meant to be, supposed to be
But we lost it

All of our memories so close to me
Just fade away
All this time you were pretending
So much for my happy ending

It's nice to know that you were there
Thanks for acting like you cared
And making me feel like I was the only one

It's nice to know we had it all
Thanks for watching as I fall
And letting me know we were done

He was everything, everything
That I wanted
We were meant to be, supposed to be
But we lost it

All of the memories so close to me
Just fade away
All this time you were pretending
So much for my happy ending

You were everything, everything
That I wanted
We were meant to be, supposed to be
But we lost it

All of the memories so close to me
Just fade away
All this time you were pretending
So much for my happy ending

(Oh, oh, oh, oh)
So much for my happy ending
(Oh, oh, oh, oh)

(Oh, oh, oh, oh)
So much for my happy ending
(Oh, oh, oh, oh)

(Oh, oh, oh, oh)
(Oh, oh, oh, oh)

Tuesday, May 17, 2011

Từ những điều nho nhỏ

Đang ở cạnh người đàn ông hào nhoáng, cô gái lại mơ về một ai đó khác - sần sùi, nghèo khó... chỉ bởi ai đó sưởi ấm tim cô bằng những điều ngọt ngào nho nhỏ.
Tập truyện ngắn Vì em là đàn bà của cây bút trẻ Hoàng My, do NXB Văn Hóa Văn Nghệ xuất bản quý 2-2011 - Ảnh: Phi Long
Bắt đầu từ cuộc gọi đi lạc, M. và anh quen nhau. Khi đó anh là người đàn ông thành đạt, đào hoa. Còn M. là người mẹ hai con với cuộc hôn nhân đã bước qua những năm nồng thắm. Mỗi ngày anh hiện diện bên M. và chia sẻ với cô những điều vụn vặt.
Những kỷ niệm thuở thơ ấu, thời sinh viên đưa họ chạm vào đáy lòng nhau... M. cũng dần bị trói chặt vào mớ cảm xúc hỗn độn: hạnh phúc, dằn vặt, nuối tiếc, tội lỗi, hối hận... Và bỗng dưng M. rời bỏ anh với lý do: cô là đàn bà. Không thuộc môtip mới nhưng truyện ngắn Vì em là đàn bà vẫn đặt một dấu lặng trong lòng người đang cầm sách (ảnh).
Tập truyện ngắn Vì em là đàn bà xoay quanh những câu chuyện gần gũi mà mỗi người đều dễ dàng bắt gặp đâu đó trong cuộc sống. Mỗi câu chuyện là một lát cắt trong tình yêu. Câu chuyện về vị trí của cặp nhẫn cưới dần thay đổi như thế nào khi cuộc sống vật chất của hai vợ chồng trẻ đổi thay. Câu chuyện một cô gái phục vụ bàn mang thai với một người đàn ông đã có vợ. Từ khi cô mang thai đến lúc sinh nở, ông gửi tiền đều đặn. Nhưng cô phải tự loay hoay với cảm giác có con một mình.
Rồi một người đàn ông nghèo đã đưa đón cô đi làm, nhắc cô đeo khẩu trang, hì hục đóng sẵn cho đứa trẻ chiếc nôi thô kệch và cùng cô trũng sâu nỗi lo lần đầu có con.
Cảm giác cô đơn, lạc lõng trong tình yêu hiện tại sẽ đẩy chúng ta đến khao khát chia sẻ ở một nơi khác, với một người khác. Không chỉ con gái mà con trai cũng mềm yếu khi lại vô tình chạm tay vào hạnh phúc - điều họ tưởng như đã quên mất.
Hạnh phúc có thể đến từ lời nói dịu dàng, vòng tay ấm áp, vài cử chỉ chăm sóc vụn vặt, sự sẻ chia những lúc chơi vơi. Đôi khi người ta dễ “say” bởi vài điểm cộng nho nhỏ thay vì những ưu điểm to oạch.
Một bạn gái là du học sinh tại Pháp từng hồ hởi kể rằng cô thật sự hạnh phúc khi anh người yêu chỉn chu và công tử của mình bỗng chịu cùng cô ngồi ăn ốc lề đường. Lần trước về thăm nhà, dù cô mè nheo như thế nào thì anh cũng khăng khăng không cùng cô lê la ở những hàng quán ven đường hay len lỏi vào các khu chợ. Anh và bạn bè anh cho rằng việc đó sẽ bóp méo chất nam tính trong họ. Thế nên với cô, thay đổi nhỏ của người yêu thể hiện rằng: anh yêu em và cố làm nhiều điều nho nhỏ để em vui.
Những điều nho nhỏ ngọt ngào luôn chiếm vị trí đặc biệt trong lòng người bạn yêu dẫu cuộc sống còn bộn bề lo toan... Khi tích lũy được nhiều hạnh phúc nho nhỏ như thế, người yêu của bạn sẽ tránh được những cơn say nắng bất chợt hay lắng lại khi thấy lòng chơi vơi trước ranh giới bên kia của hạnh phúc.
HÀ THANH
Nguồn: Tuổi Trẻ

Monday, May 16, 2011

Vì em là đàn bà

- Đố em, óc đàn ông và óc đàn bà, cái nào bán được giá  hơn?
- Óc đàn bà, tất nhiên rồi.
- Vì sao?
- Vì em là... đàn bà!
- Vậy em biết Sharon Stone không?
- Cái cô đào đóng phim Bản năng gốc đó hả?
- Ừ, cô đó chỉ bị cái thông minh, IQ nghe đâu có 150 điểm. Biết cô ta trả lời sao không? “Tất nhiên óc đàn bà rẻ hơn nhiều. Vì là hàng second hand, xài rồi.”
- Và óc đàn ông, còn jin, nên mắc?!
Hihihi...         
***
Em ngồi giữa siêu thị một buổi trưa ngày cuối năm, ở một thành phố không xa lạ cũng chẳng thân quen. Nơi anh đã trải một quãng dài đời mình nơi đó. Em chờ anh. Em đã loanh quanh khắp nơi có thể đi được rồi, dù mua sắm chưa bao giờ là sở thích của em, và giờ thì bó gối nhìn thiên hạ lại qua. Một cậu nhóc nhà quê có đôi mắt lém lỉnh, nhìn em như xuyên thấu tâm can, chìa tay ra trước em một tập giấy, cùng lời mời mọc chẳng có trong từ điển:
- Của cô nè!
Em bật cười, nhìn xấp vé số. Cuộc đời có chuyện rủi may không nhỉ? Chắc là có đấy. Như em hôm nay, hên xui gì đã đưa em đến nơi này?
***
“Thế là bắt đầu một mối tình chìm ngập trong bóng tối của đam mê và tội lỗi. Của hạnh phúc và đau khổ, của nước mắt sám hối và tê tái nụ cười. Bánh xe của tình yêu định mệnh đã quay và không gì có thể bắt nó dừng lại được nữa…”
Đó là những tháng ngày cuối năm, cũng như bây giờ. Tình yêu đến quá nhanh, như trong một giấc mơ. Em mở cuốn sách mình đang đọc dở ra, ngay chỗ tờ giấy được gấp đôi lại để đánh dấu, là một đoạn văn đầy lãng mạn và đau khổ. Em chợt nghĩ, chắc chắn đây phải là câu chuyện do một phụ nữ kể lại. Chỉ có phụ nữ mới thấu hiểu hết mọi niềm vui nỗi buồn khi dấn thân vào một cuộc tình nào đó. Như em bây giờ. Như em thuở cầm điện thoại lên bấm bấm, mắt nhìn vào tập dữ liệu đầy những con số phải liên lạc, đầu lại tưởng như mình đang dò tìm một cái tên. Để cuối cùng, em gọi vào máy anh, cất giọng:
- Em là M. đây anh N. à. Hôm trước anh nhờ em hỏi về thủ tục chuyển đổi thuê bao đó, đúng không ạ?
Người đàn ông ở phía bên kia dường như hơi phân vân. Anh hỏi lại, thật dịu dàng:
- M. à, em nói lại đi. Anh vẫn chưa nhớ ra…
Đến tận bây giờ em vẫn nhớ như in buổi chiều chủ nhật hôm ấy. Em trực một mình, việc bù đầu. Ngoài cửa sổ, gió rất nhẹ, nắng rất nhạt. Dưới đường kia, thiên hạ đi lại dập dìu, nhưng ai nấy đều lặng lẽ lướt qua nhau, vội vàng. Chỉ có anh và em, duyên phận đưa ta vướng vào đời nhau trong muộn màng.
Khi đó, anh kể rằng mình đang nằm lười nhác trên giường, bỗng dưng có một số lạ gọi đến, một cô nào đó nói chuyện tỉnh bơ như là quen biết. Giọng nói của em thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Anh không nén được một chút tò mò, một chút hiếu kỳ, và cả một chút thách thức đã đưa anh lại bên em, tình cờ.
Khi đó, em đã không còn quá trẻ để ảo mộng về một tình yêu “hoàng tử cưới công chúa, hai người sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi”. Điều đó giờ đã trở thành quá vãng mất rồi. Bởi em đã đủ tỉnh táo để nhận ra, cuộc đời chẳng phải như là cổ tích, con người chẳng thể hoàn thiện và đơn giản như tính cách của công chúa, hoàng tử, tốt ra tốt và xấu thì toàn xấu. Mà con người là một tổng thể những điều vừa phức tạp vừa đơn giản, vừa hỗn loạn vừa ngăn nắp, vừa lương thiện vừa độc ác chẳng hạn. Có khác chăng, là người này ít nhiều hơn so với người kia mà thôi.
Khi đó, em không bao giờ ngờ cuộc điện thoại ngớ ngẩn của mình sẽ đưa đời em bước sang một khúc ngoặt khác. Em sao dám tưởng tượng đến mức đó. Em sao ngờ cái giọng nói vững chãi, dễ tạo sự tin cậy kia đến một lúc nào đó sẽ trở nên thân thiết với em, sẽ hiện diện bên em mỗi ngày, chia sẻ cùng em những chuyện vụn vặt, dạy cho em phải sống thế này, cư xử thế kia, nên làm như vầy, như vầy, nên ứng phó như vầy như vầy chẳng hạn. Làm sao em hình dung được anh ngày một quan trọng trong lòng em, ngày một ảnh hưởng đến suy nghĩ và tình cảm của em, mở cho em một cánh cửa mới, lạ lẫm và mới mẻ. Phía sau cánh cửa đó chẳng phải chỉ có niềm vui và hạnh phúc, mà đan xen vào đó nỗi đau, sự dằn vặt nuối tiếc, cảm giác tội lỗi và hối hận, những êm ái si mê, mọi ghen tuông tức tưởi... Mọi thứ cảm xúc đó trói chặt em lại bởi tình yêu dịu dàng em dành cho anh. Để có lúc, em đã thầm cảm ơn ông trời đã đưa đẩy anh đến bên đời em, như một cách bù đắp cho những thiếu thốn, khổ sở, những khát khao, ước mơ chưa thực hiện được của em vậy.
***
Những cuộc điện thoại ngày càng dày, càng dài. Những tin nhắn ngày càng thân, càng bối rối. Em không còn quá trẻ con để dấn vào một việc lãng mạn và đầy cảm tính thế này. N. là ai? Tại sao chấp nhận bước vào cuộc chơi này với em? Anh đang mưu cầu điều gì? Anh đang làm việc trong một ngành đầy cạnh tranh khốc liệt, đầy mưu mô toan tính để gạt bỏ nhau. Vậy, anh có đề phòng em không, có bao giờ nghĩ em là một cái bẫy ai đó đang chăng ra đợi anh bước vào hay không?
Chắc là có chứ. Nên khi một bữa em đột nhiên gọi anh, giọng đầy hào hứng:
- Mình đi cà phê đi anh, hôm nay em giỏi, muốn tự thưởng cho mình cái gì đó. Và tự dưng em nghĩ mình nên gặp nhau một lần cho biết.
- Sao thế? Mấy lần anh rủ em đều lừng khừng, sao bữa nay lại bất ngờ vậy M.?
- Em cũng không biết nữa, dở hơi sáng nắng chiều mưa mà!
Em cười, nhẹ tênh sau câu đùa như thật của mình. Mà em vẫn “tự quảng cáo” với anh rằng, em chán lắm, em rất buồn cười, em rất mâu thuẫn, em chẳng ra sao hết… Mà nói vậy để làm gì nhỉ, em và anh đã có ai nói gì, đã có dự định gì với nhau đâu…
Mình hẹn nhau ở một quán sân vườn gần nhà. Em đến trễ, bối rối leo lên cầu thang, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Em cũng không biết mình đang làm gì nữa. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước chân ra khỏi giới hạn vốn có của nó. Mà như vầy, liệu em đã có lỗi chưa? Chỉ là ra ngoài uống cà phê với một người bạn thôi mà?
***
- M.?
- Ơ… Dạ.
M. ngồi đối diện tôi, ở giữa là cái bàn nhỏ và hai ly nước. Cô bối rối không dám ngó thẳng, thi thoảng lấy hết can đảm để nhìn tôi. Bắt gặp tôi đang quan sát mình, cô ngượng ngùng cúi mặt. Cả hai chợt lúng túng. Buồn cười thật
Ngay khi cô ấy bước lên khỏi cầu thang, từ vị trí dễ quan sát ở cuối phòng tôi đã biết đó chính là M. Là cô gái lạ kỳ mà tôi vừa quen biết chưa bao lâu qua điện thoại. Em không đẹp, cũng chẳng còn trẻ. Để xem cô ấy muốn gì trong việc giả vờ tạo mối quan hệ với tôi đây?
Em bảo tôi qua ngồi cùng phía với cô ấy, trên chiếc ghế dài êm mượt của quán. “Em không quen ngồi đối diện vầy, giống như đang đi phỏng vấn ấy, không được tự tin lắm…” Tôi hơi bất ngờ vì sự táo bạo của đề nghị ấy. Nhưng nhìn vào mắt M, tôi hiểu cô rất thật lòng. Không dưng, sự nghi ngờ đề phòng của tôi sụt giảm. Tôi thấy mình mỉm cười rất hiền, đứng dậy bước về phía đối diện, ngồi xuống.
Câu chuyện giữa tôi và M. giống như một bông hoa vừa chớm nở vào lúc bình minh lên, chầm chậm mà thu hút, đơn giản mà tinh khôi, không làm sao ngăn lại được. Cô kể tôi nghe về quê nhà, về những đứa em, về mẹ, về bé Tép cu Bi… Những đề tài mà lẽ ra cô phải e ngại khi nhắc đến. Về thời sinh viên với những lần cùng bạn đạp xe từ Gò Vấp qua quận 5 chỉ để ngắm nhìn những chuỗi hạt lóng lánh như pha lê trong trung tâm thương mại sang trọng. Về số tiền tích cóp được sau khi đi học dùng để làm gì… Nên tôi tự nhiên kể M. nghe về thằng con trai nghịch ngợm của mình, về sở thích yêu bong bóng đến khó hiểu của cậu nhóc. Tôi kể M. nghe về những mùa bông súng nở tím đồng hoang, về mắm cá linh, về đủ thứ linh tinh mà chúng tôi có thể nghĩ ra, có thể bất thần nói tới. Thậm chí, tôi đã nghĩ mình dám kể M. nghe những thứ mà chưa từng chia sẻ với một người nào khác ấy chứ. Chúng tôi nhắc tới người thân đã khuất của mình. Em gái M. từng mất vì sông nước. Và anh trai tôi cũng vậy. Khi tôi kể tới đó, M. dịu dàng đưa tay vỗ về nhè nhẹ lên tay tôi. Trong một thoáng, tôi dường như lặng đi bởi cảm động. Đã lâu lắm rồi tôi những tưởng lòng mình đã chai sạn như gỗ đá trước bất kỳ tình cảm nào. Thằng đàn ông từng trải trong tôi càng không thể bỏ lỡ cơ hội, tôi nắm lấy tay cô ấy. Tay M. không thon nhỏ, nhưng mềm mại và ấm áp. Cô để yên trong tay tôi vài giây rồi bối rối rụt tay lại. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để tôi hiểu, cô ấy đã chấp nhận tôi một cách tự nhiên và đơn giản nhất.
M.  không có lối nói năng kiểu cách màu mè, mà thân thiện dễ gần. Ngồi bên cô ấy thật dễ chịu. Đầu giờ chiều tôi có hẹn với một người khách quan trọng, nhưng khi ở trong toilet, tôi đã gọi điện xin lỗi, dời qua một bữa khác. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy nữa. Tôi vốn tham công tiếc việc, rất ghét phải sai hẹn hay trì hoãn với ai. Lâu lắm chưa có người nào làm tôi phải phá vỡ nguyên tắc của mình. Huống gì đây chỉ là một cô gái tầm thường mới quen.
Đúng là so với những cô gái từng đi ngang qua, khi nhanh khi chậm, M. chẳng có gì nổi bật. Mọi cái đều bình bình, da không đen không trắng, không thấp không cao, mặt cũng không có nét gì thu hút. Bụng cô dư ra một chút mỡ của người phụ nữ đã trải qua sinh nở. Mới nhìn có cảm giác M. hiền, nhưng khi cô cất lời, tôi nhận ra đó là một phụ nữ không dễ gì khuất phục. M.  nhạy cảm và tinh tế. M. yếu đuối và hung hăng. M. dịu dàng và nóng nảy. Đó là những nhận xét thoáng qua trong đầu tôi về M. Ở cô toát lên một cảm giác gì đó rất đàn bà, không sao lý giải được. Chưa hẳn là do sự cuốn hút về mặt giới tính, dù mùi nước hoa từ người cô tỏa ra thoảng thoảng dễ chịu. Dù ngực M. phập  phồng lên xuống mỗi khi cô hăng hái tranh luận hơn thua gì đó. Y như một đứa trẻ con hiếu thắng vậy!
Đồng hồ chạy nhanh như bị rượt đuổi. Đã xế chiều rồi. Tôi gọi cho M. món bún xào, và cho mình dĩa cơm ăn với cá kho. Tôi thích cá, như một phần tất yếu của những thói quen bùn lầy váng phèn không sao gột rửa được. Trâm vẫn thường mỉa mai nói vậy. Không dưng M. làm tôi nghĩ đến Trâm. Nghĩ đến chứ không phải nhớ đến. Đã lâu lắm rồi tôi hầu như không hề còn có cảm giác nhớ nhung gì với vợ mình nữa. Ngay cả việc nghĩ đến Trâm thôi cũng đủ gây nên cảm giác khó chịu rồi. Thật ngạc nhiên khi M. lại làm tôi nghĩ đến Trâm, bởi hai người phụ nữ ấy hầu như chẳng có điểm gì tương đồng. Trâm là vợ tôi, còn M., cô ấy có là gì đâu kia chứ. Tôi cũng chưa từng bao giờ nghĩ đến vợ khi đang ở bên bất kỳ người đàn bà khác. M. có gì mà gợi nhớ đến Trâm nhỉ? M. xuề xòa quá. Còn Trâm, từng cái móng chân cô ấy cũng được chăm chút cẩn thận. Ở M. toát lên cái cảm giác cô bình dị dễ gần, còn nét mặt Trâm đầy lạnh lùng. Trâm hãnh diện và tự hào về bản thân, dù đôi lúc tôi cứ tự hỏi, Trâm có gì để mà hãnh diện tự hào kia chứ. Mà buồn cười, ý nghĩ đưa đẩy nào làm tôi so sánh M. với vợ, khi mà bao nhiêu cô gái trẻ đẹp khác từng qua tay tôi trước kia đều khá hơn cô nhiều. M. làm tôi ngạc nhiên về chính mình mất thôi.
Dĩa thức ăn của M. được đưa lên trước. Cô ăn tự nhiên, ngon lành, khen bún rất vừa miệng. Rồi cô rụt cổ lại cười bảo, nhưng đồ ăn ở đây mắc quá! Cử chỉ đáng yêu chi lạ. Cô làm tôi nhớ tới thời sinh viên thiếu thốn của mình. Đã lâu lắm rồi mới có một người con gái quan tâm đến việc mắc rẻ, tốn kém khi hẹn hò đâu đó. Lẽ ra em đâu phải quan tâm. Cô đang đi chung với một người đàn ông kia mà. Phụ nữ bây giờ luôn đương nhiên hiểu, đàn ông là phải trả tiền. Phải rộng rãi. Phải chủ động. Phải đủ thứ hết.
Tôi thản nhiên và chăm chú ăn món cơm cá, thừa biết là M. đang quan sát mình. Trong một lúc ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt M. đang nhìn mình. Đúng hơn là cô đang có một vẻ mặt rất lạ. Nửa yêu thương, nửa trìu mến, lại mang dáng dấp của một ánh nhìn tội nghiệp. Phải nói là tôi rất ngạc nhiên trước ánh mắt đó. Thậm chí trong một thoáng tôi thấy hình như mình đang luống cuống. Em là ai? Cô ấy đang nghĩ gì trong đầu, đang toan tính gì với thằng tôi đây?
Chiều muộn khi M. đứng dậy xin phép ra về. Tôi vẫn còn chưa muốn rời quán, dù cả hai đã dành cả buổi chiều ngồi thiền ở đó. Tôi thấy mình luyến tiếc một cách khó hiểu. Tôi theo M. xuống bãi xe. Tôi lấy xe chạy theo cô, làm như tình cờ chung đường vậy. Không dưng tôi tưởng như mình còn rất trẻ, đang theo đuôi một cô gái nào đó.
Em vui không? Sẽ có lần gặp sau chứ, phải không M.? Tôi nhắn vào máy cô như vậy, khi cô cười rồi rẽ vào đường khác. Lòng tôi bỗng dậy lên một quyết tâm lạ lẫm rằng, nhất định tôi phải có được người đàn bà hai con này.
Quả là một ngày buồn cười, phải không M.?
***
Tác giả Hoàng My
Anh yêu M. bởi cô là một phụ nữ độc lập, không dựa dẫm. Cô thường tự giải quyết các khó khăn của chính mình, thậm chí đôi lần M. còn nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên cho vướng mắc nào đó của anh. Bởi M. chưa bao giờ có ý lợi dụng hay ràng buộc anh. Bởi M. yêu anh không vụ lợi, không toan tính, không đòi hỏi thiệt hơn gì cả. Dù anh dư biết M. nghèo, cô sống đơn giản và chẳng mảy may chưng diện sắm sửa gì. Nhưng cô luôn nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị phụ đỡ của anh. Những món quà nhỏ M. mua làm anh thương cảm, lòng anh không dưng nghĩ chợt nhớ đến một người đã rất xa xôi rồi… M. yêu anh như thể cô sinh ra là để dành cho anh vậy. M. hiểu anh có khi còn nhiều hơn là chính bản thân anh nữa. Dù đôi khi M. cũng lắm lời, cũng khóc lóc tỉ tê kể lể, cũng ghen tuông ngớ ngẩn vô lý. Những những điều đó còn nằm trong giới hạn chấp nhận được. Và anh, ở lại bên M. bởi những lý do mà chỉ có riêng mình anh biết.
Những buổi chiều dạo chơi đâu đó. M. như không cưỡng lại được ý muốn cùng anh rong ruổi đâu đó, được nhìn thấy anh, trò chuyện cùng anh, được ở bên anh. Huống hồ gì những nơi anh thường đưa M. tới gợi nên cảm giác thật êm ả và thanh bình. Những căn nhà đẹp như trong phim nước ngoài thi thoảng M. vẫn thấy. Những khu phố có cây xanh, có hàng rào, có hoa leo, ít tiếng xe, có những chiếc xe hơi bóng lộn đậu hiền lành… M. không phải quá ham mê cuộc sống xa hoa phù phiếm. Nhưng những lúc như vậy, M. thường bị dằn vặt bởi các ý nghĩ đan xen vào nhau. M. muốn ở nhà làm việc. Cũng muốn gặp anh. Càng muốn được cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giác ấm áp đó M. không sao quên được. M. hiểu đó không phải là tình dục. Hoàn toàn không liên quan đến tình dục. Dù anh cũng là một người đàn ông tuyệt vời và đáng yêu vô cùng trên giường.
M. nhớ mãi lần đầu tiên họ thuộc về nhau. M. ngại ngần như một cô gái chưa chồng, không phải quá thẹn thùng e dè gì, nhưng cảm giác tội lỗi giằng xé làm M. không sao tự nhiên được. M. không hiểu điều gì đã xui khiến cô gật đầu đồng ý theo anh đến tận đây, giữa căn phòng lành lạnh có chiếc giường trải dra trắng muốt, có mùi nước xịt phòng nồng quá mức cần thiết. M. bước vào nhà tắm, rửa mặt, liếc nhìn cái khăn choàng cũng trắng muốt thật lớn một cái, rồi để nguyên quần áo, M. bước ra. Anh hình như cũng bối rối. Cũng chẳng biết phải làm sao, dù M. thừa hiểu, những nơi chốn thế này chẳng phải là lần đầu tiên anh bước vào. Nên anh cũng bước vào toilet, rồi bước ra với áo quần chỉnh tề. M. thoáng đỏ mặt với ý nghĩ, cô sẽ phản ứng ra sao nếu anh bước ra với cái khăn tắm quấn ngang người?
M. ngồi bên mé giường. Anh ngồi bên cạnh. Họ ngượng ngùng như thể tối tân hôn. Mà đâu phải ai còn bé bỏng ngây thơ gì cho cam. Rồi thì anh với tay lấy chiếc gối, hơi ngả người nằm xuống, bật tivi lên. M. cũng nhẹ nhàng và tự nhiên nằm xuống mé giường, song song với anh. Khẽ nghiêng người qua, anh bắt gặp M. đang nhìn mình dịu dàng. Bàn tay cô, một lần nữa làm cử chỉ mà lòng anh mềm lại. M. vỗ nhẹ lên tay anh. Và cũng một lần nữa, anh nắm lấy tay cô, siết chặt.
Cái nắm tay níu gần mọi thứ. Xóa hết mọi khoảng cách. Những việc sau đó diễn ra như lẽ tự nhiên nó phải thế. Họ hôn nhau, chầm chậm. Anh không ngấu nghiến M. như thói thường của mình, trước mỗi con mồi mới mẻ mà anh săn được. Anh tỉ mẩn gỡ từng cái nút áo cho M., bàn tay anh mơn man trên làn da M. mềm mại. M. bỗng co người rúc vào cánh tay anh, và anh bỗng thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tràn ngập trong lòng anh là cảm giác muốn được che chở bảo bọc cho người đàn bà bé bỏng này của mình.
***
M. tuyệt vời quá. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cái cảm giác phấn chấn như vậy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy lòng mình lâng lâng sau khi rời khỏi một khách sạn nào đó. Thường xuyên trong tôi là thứ cảm giác trống rỗng sau khi trút cạn đi những đam mê của mình. Mệt mỏi, rã rời, chán ngán, khinh bỉ… rất nhiều tính từ chỉ cảm xúc đầy bản năng sau đó.
Tôi không thiếu đàn bà. Từ ngày lấy Trâm, đàn bà với tôi đơn giản là món đồ chơi, không hơn không kém. Tôi thích hành hạ, tôi thích làm họ đau, tôi thích những cô gái đẹp, đanh đá một chút, thực dụng một chút. Cả những cô giả nai để nghĩ rằng tôi dễ dàng bị chinh phục. Cả những cô gái ngớ ngẩn tưởng rằng yêu người có vợ đang là một cái mốt phải cố khoác lên cho bằng được. Không cố tình “ăn tạp”, nhưng bộ sưu tập đàn bà của tôi quả thật rất phong phú và đa dạng. Bộ sưu tập đó nhiều đến độ tôi không thể nhớ hết tên tuổi và hình ảnh của bọn họ. Và đôi lúc tôi có một ý nghĩ thật man rợ rằng, nếu như mẹ con Trâm biết về “bộ sưu tập” đó, chắc hẳn họ sẽ chết đi vì tức tối. Bởi trong đó, có những người rất quen, rất thân của cả hai đã tình nguyện viết tên mình vào. Như một cô em họ của Trâm chẳng hạn. Dù lúc ăn nằm với cô ta, tôi cũng không giấu được cảm giác khinh bỉ và coi thường, thêm một chút day dứt mơ hồ nào đó. Cô ta muốn vậy kia mà. Tôi trả thù Trâm đã làm hỏng cả cuộc đời tôi, đã làm những gì tôi cương quyết đạt được bằng mọi giá bỗng có lúc trở thành vô nghĩa. Đàn ông thành đạt mà làm gì, có tiền của để làm gì khi không được sống bên cạnh người đàn bà mình yêu kia chứ? Đã có lúc tôi tưởng rằng điều đó không quan trọng, chỉ cần mình thoát ra được khỏi đói nghèo cơ cực, chỉ cần mình giàu sang là có tất cả. Nghèo đi song song với hèn. Điều đó tôi hoàn toàn giác ngộ được. Nhưng chính tôi cũng không thể ngờ được là mình đã tính sai đường. Khi mọi thứ đã trở nên như mình mong muốn, khi không ai nhìn tôi và dám bảo, tôi từng là một thằng thanh niên khố rách áo ôm, không ai dám khẳng định cái thằng ốm nhom quê mùa trong tấm hình cũ là tôi, thì cũng là lúc tôi cay đắng nhận ra, mình chẳng thể rời bỏ Trâm như đã dự định. Mẹ con cô ta thật cao tay. Cả đời, tôi phải thừa nhận mình đã thất bại dưới tay của họ. Chua chát lắm chứ.
M. thường thích dằn vặt tôi bởi những chuyện vụn vặt. Bởi những nguyên nhân cỏn con. Và bởi những ý nghĩ giằng co của cô ấy. Tôi biết, M. cảm thấy tội lỗi nhiều khi bước chân vào cuộc tình vụng trộm với tôi. Thậm chí đôi lúc tôi còn nghĩ rằng cô ấy hối hận thì phải. M. vừa già dặn vừa trẻ con. Vừa khôn ngoan vừa nông nổi. Vừa thực tế vừa lãng mạn. Vừa yêu thương vừa muốn rời xa tôi. Tổng hợp những điều rối rắm phức tạp ấy tạo nên một M. của tôi.
Có lẽ tôi yêu M. mất rồi. Thứ tình cảm mà lâu lắm rồi tôi không nghĩ còn tồn tại trong mình. Những Hoa, những Thi, những Hồng, những Tuyết trôi qua tẻ nhạt vội vàng, hừng hực mùi thân thể đàn bà, sang trọng mùi nước hoa son phấn, vun đầy những món quà lấy lòng đắt tiền. Và không thiếu cả những mưu mô thực dụng phía sau đó. Bọn họ vẫn nghĩ tôi là miếng bánh ngon có thể kiếm chác được. Mà đâu biết, tôi chưa bao giờ để bất kỳ người đàn bà nào qua mặt mình.
Ngoài hai mẹ con Trâm.
***
Em lặng lẽ rời xa thành phố đó. Anh sẽ không bao giờ biết được lý do. Đường xa bụi mù. Tay trái em hơi yếu, hệ quả của mấy lần bệnh phải vô thuốc. Mắt em hơi lờ mờ, do quên đem theo mắt kiếng. Tai em hơi nong nóng, vì đói, vì mệt, vì kiệt sức, vì những điều gì đó chẳng ra buồn, càng chẳng giống vui. Ngang qua khúc quanh gần quán trà sữa đã có lúc thường ngồi cùng anh, em chợt nhớ, đã có lần mình cãi nhau lớn, cũng ở chỗ này. Em bỏ về, cương quyết đi bộ. Lúc đó khuya trờ khuya trật. Anh sau vài lần chạy bám theo năn nỉ, đã giận dữ quát lên và rồ xe đi mất dạng. Em lủi thủi bước, mệt nhoài và tuyệt vọng, lòng tự nhủ rằng anh sẽ hối hận mà quay lại, anh đang đứng đâu đó bên đường nhìn em. Thương lắm. Em phải cố mà bước đi, cho anh thấy, cho anh xót ruột, cho anh hiểu rằng lần này em rất cương quyết và nhất định sẽ làm được. Em quyết tâm rời xa anh thật rồi. Sau bao nhiêu lần lời chia tay được nói ra nhưng rồi vì thế này, thế khác, lại chẳng thể thực hiện được.
Bởi em cứ nghĩ, em sẽ là mối tình lớn nhất và sau nhất trong cuộc đời anh. Em là người đàn bà vĩ đại mà anh không thể thiếu. Không có em, anh làm sao có thể sống, có thể vượt qua những lúc yếu mềm, có thể tìm kiếm cho mình một người đàn bà yêu anh như em?
Không có em, ai nghe điện thoại lúc anh say, đường khuya trở về nhà? Không có em, ai sẽ để anh vùi đầu vào ngực mà thổn thức vì đau đớn thất bại, khi đời còn lắm những thủ đoạn, những hơn thua cấu xé nhau? Ai sẽ cùng anh ăn món lẩu cá nấu măng chua, uống ly bia đắng ngắt ở quán một chiều trời chuyển mưa vần vũ, nói những chuyện vĩ mô xa vời? Không có em, ai cùng anh nụ hôn dài, ai để anh xoa đầu, ai để anh luồn tay sau gáy, vỗ về nhè nhẹ? Ai cứu rỗi người đàn ông tưởng mạnh mẽ vô cùng mà cũng có lúc yếu đuối ấy?
***
-  Vì sao em bỏ anh?
-  Em sao dám nhận chữ “bỏ” đó. Em yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Anh biết đấy.
-  Vậy thì tại sao, tại sao hả em?
-  Vì em là đàn bà.
Vậy thôi…
HOÀNG MY

Thursday, May 12, 2011

Gia công phần mềm: Dồn dập nhận đơn hàng

TT - Các doanh nghiệp gia công phần mềm cho biết, với đà hồi phục của thị trường toàn cầu, mức tăng trưởng năm nay có thể kỳ vọng đạt 50-60%. Tuy nhiên khó khăn là doanh nghiệp không thể nhanh chóng đáp ứng nhân lực kịp cho các dự án mới để tận dụng hết cơ hội.
Các kỹ sư của Tập đoàn Logigear kiểm thử phần mềm cho một đối tác - Ảnh: T.A.
Với đà hồi phục hiện nay, các doanh nghiệp gia công phần mềm kỳ vọng cuối năm nay sẽ lấy lại được mức “hoàng kim” của năm 2007. Thời điểm đó ngành gia công phần mềm đạt mức tăng trưởng 40%/năm.
Khả năng phục hồi
Ông Ngô Hùng Phương, tổng giám đốc CSC Vietnam, cho hay tình hình đã được cải thiện nhiều từ năm 2010. Các doanh nghiệp năm qua đã đạt mức tăng trưởng 20-40% và hoàn toàn có thể đạt mức 50-60% trong năm nay. Đối với Công ty Global CyberSoft (GCS), ông Ngô Văn Toàn, phó tổng giám đốc, cũng cho biết thị trường gia công phần mềm thế giới hồi phục mạnh mẽ từ giữa năm 2010, đặc biệt là khu vực Bắc Mỹ và Nhật. Do vậy, để đón đầu, ngay từ đầu năm GCS đã tuyển dụng hàng trăm kỹ sư cho các dự án mới.
Theo ông Nguyễn Hữu Lệ, chủ tịch TMA Solutions, hiện hằng tuần TMA đều tiếp xúc với các đối tác nước ngoài đến Việt Nam tìm cơ hội hợp tác. Đặc biệt, ngoài các đối tác mới vào khảo sát thị trường, nhiều đối tác cũ đã quay lại chào dự án mới. “Thông thường 2/10 cuộc tiếp xúc đi đến ký kết dự án xem như thành công, nhưng tỉ lệ đạt được 5/10 hiện nay là rất khả quan cho kế hoạch phát triển giai đoạn tới”, ông Lệ phấn khởi. Trung bình một dự án ban đầu cần 20 kỹ sư thì TMA đang cần đến 150 người cho các dự án mới đã ký được trong bốn tháng qua.
Ông Lệ cũng cho biết nhiều đối tác chào mời các dự án khá đặc thù. Như Siemens yêu cầu nhóm 10 kỹ sư có tay nghề cao cho dự án về xử lý số tín hiệu (DSP) trong ngành viễn thông. Đây là cơ hội lớn để nắm bắt công nghệ mới nhưng với đòi hỏi cao trong thời gian ngắn nên không thể đáp ứng được. Hay Alcatel-Lucent đặt hàng thiết kế phần mềm cho hệ thống tổng đài (switch) sử dụng trong môi trường đa phương tiện.
Sự tham gia của nhiều tập đoàn lớn vào đội hình gia công phát triển phần mềm Việt Nam gần đây như HP, Aricent, Bosch... cũng tăng thêm sự sôi động cho ngành này. Các doanh nghiệp cho biết khách hàng tìm kiếm đối tác Việt Nam nhiều hơn nhờ các doanh nghiệp những năm gần đây đã có thể đáp ứng được nhiều loại dự án có độ phức tạp và quy mô lớn hơn. Nhiều doanh nghiệp đã thắng thầu các dự án về công nghệ thông tin và truyền thông (ICT), tự động hóa nhà máy (factory automation), hệ thống nhúng (embedded system)...
Theo ông Nguyễn Quốc Hùng, chủ tịch Tập đoàn Logigear, sự phục hồi nhanh hiện nay là nhờ doanh nghiệp Việt Nam đã có thể đảm nhận nhiều loại dự án, nhất là trong lĩnh vực kiểm thử phần mềm (software testing), nhiều doanh nghiệp đang kiểm thử giải pháp cho các ngành đòi hỏi kỹ thuật cao như dầu khí, viễn thông, bảo hiểm...
Đồ họa: v.Cường -   Nguồn: thống kê của Hội Tin học TP.HCM
Lo không đủ nguồn nhân lực
Mặc dù có nhiều tín hiệu tích cực nhưng ông Hùng cũng tỏ ra lo ngại về khả năng đáp ứng nguồn nhân lực do thị trường phục hồi nhanh. Dù doanh nghiệp lâu nay đã đầu tư rất nhiều vào nguồn nhân lực nhưng đa số dự án thực hiện được vẫn cỡ trung bình hoặc nhỏ, trong khi nếu quy mô nhân lực càng lớn càng đảm đương được dự án lớn và ít rủi ro.
Theo ông Lệ, khi thị trường suy giảm, doanh nghiệp co cụm và nỗ lực duy trì đội ngũ có kinh nghiệm; khi thị trường tăng trưởng thì việc huy động đội ngũ nhân sự lớn trong thời gian ngắn rất khó. Nhiều doanh nghiệp cùng tuyển dụng trong một thời điểm sẽ diễn ra tình trạng căng thẳng về nhân lực chung trên thị trường. Khi thực hiện dự án, khách hàng phỏng vấn từng người với yêu cầu thông thường là 70-80% nhân sự trong nhóm đó phải có kinh nghiệm tối thiểu từ ba năm, nhưng tình hình chung hiện nay chỉ có thể đáp ứng 40-50%, vì thế các dự án lớn càng dễ mất cơ hội.
Thông thường dự án bắt đầu với quy mô vài chục người, để đạt 150 kỹ sư thường mất khoảng ba năm. Hiện nay, việc nhận dự án 30 người thực hiện trong hai tháng rất khó khăn vì một nhóm đã hoạt động như một doanh nghiệp. Như vậy đối với các doanh nghiệp có nền tảng tài chính tốt và kinh nghiệm thì đào tạo không khó, nhưng khó vì đa số có quy mô nhỏ. Trong khi bản chất của ngành gia công là chịu sự biến động của thị trường và công nghệ, nên sẽ tạo áp lực lớn lên doanh nghiệp khi cân nhắc về quy mô nhân sự.
Theo ông Hùng, nếu tính chu kỳ bốn tháng để đào tạo sinh viên mới thành nhân viên làm việc có năng suất thì phải chuẩn bị bốn tháng trước đó để đầu tư cho bốn tháng kế tiếp. Để đảm bảo nhu cầu dự kiến 300 nhân sự trong năm nay, từ năm ngoái Logigear đã hợp tác với năm trường đại học đào tạo công nghệ kiểm thử và mở trung tâm mới ở miền Trung để thu hút thêm người. Đây cũng là cách đào tạo mà nhiều doanh nghiệp lớn khác đang làm.
HOÀNG MY
Nguồn: Tuổi Trẻ

Tuesday, May 10, 2011

10 things end users do that drive me crazy

Takeaway: Annoying users come with the support tech territory, but sometimes a little venting can help. See if these scenarios sound familiar.
As a member of a local consultancy firm, my primary jobs are remote support and backups. Because of this, I deal directly with our clients a lot. Although I am fond of many of those clients, most of them still display behaviors that drive me, as a consultant, crazy. And maybe it’s the excessive rain and storms we’ve been having, but these behaviors have escalated lately. So I thought I would share some of these things with you to see whether you’ve run into them — and whether you’ve encountered other behaviors you want to share with your fellow readers.
Please understand, I do this to lay down a bit of humor so we can all commiserate, cope, and (I hope) laugh at the follies we deal with day in and day out. I do not, in any way, mean to suggest that I think people are horrible or that I don’t like to deal with them.

1: Take control of remote sessions

I do a lot of remote support. For that support, I use either LogMeIn or TeamViewer. Inevitably, I run into clients who constantly want to “show me” what’s going on, take over the mouse to point out something different, or even use their machine for something else (like replying to an email that should be able to wait). Outside of annoying any support tech, this does one thing — extends the length of time needed to do a job. Sometimes, it seems clients don’t realize that other clients are actually waiting for my help, so they think they can take up as much of my time as they want. But beyond taking up time, this type of behavior often can lead to an environment of mistrust, where techs feel the client does not trust their work. No one wants to work under these circumstances.

2: Give too much irrelevant information about an issue

What I really want to know is that you clicked on an attachment that was in an email. I don’t care to know the email was originated by your grandmother on your father’s side and the email had the most darling picture of kittens and puppies playing together in a field of daisies. I also don’t care that you were sitting at your desk, having your usual lunch of yogurt and sliced apples dipped in caramel when everything started to go down the drain. Get to the point, give me the facts, and I will do my job to the best of my ability.

3: Blame the issue on something I (or another tech) did previously

Yes, I’ve worked on your machine before. No, what I did last time to help you remap your K drive had zero effect on the fact that now you can’t get a network connection. Although they may be related, they are not directly cause and effect. Trust me on this. I’m not trying to pull a fast one on you, and I am 100 percent sure that the K drive issue is not related. But on the off chance that you simply will not believe me, I will do everything I can to show you the two are not related in any way. If you still don’t believe me, I have a list of other consultants who will be happy to have your work — until they’re no longer happy to have your work.

4: Lie

This one should not need any explanation. But for those who have yet to experience the liar, let me set the stage. There are times when you log into a user’s machine and discover that something obviously has been done — a profile or program deleted — that can be done only by an end user. When an end user has made such a mistake, he or she will sometimes try to deny doing anything to cause the problem. That’s fine. But most support professionals can see through the thinly veiled lie. We know the truth… so it’s okay to admit it.

5: Take control of conversations

When I’m trying to explain an issue to an end user, it really bugs me when that user takes over the conversation, preventing me from being able to effectively communicate either the problem or the solution. Generally, these people tend to have more to say on the issue than necessary and assume what they have to add to the situation is far more important than what they have to learn. If those end users would stop and listen for once, the reoccurring issue I am trying to help them with might not reoccur.

6: Ask the “quick question”

This one really bothers me. Without fail, a client will call me with a “quick question” that inevitably winds up being a 30-minute phone conversation. My time is valuable through the workday and those quick questions add up. Not only that, but many clients use the quick question to avoid having to pay for support on the real issue.

7: Chat while I’m concentrating

This goes along with dominating the conversation. Many users, while in the middle of a remote session, want to chat. Sometimes that’s okay, as we are simply waiting for a download or waiting on the progress of a service or application. But when I’m elbows deep in the dirt and grit of trying to resolve a crucial issue, don’t try to chat me up about the weather, the royal wedding, or the price of gas. Please let me resolve the issue at hand (especially one that requires my concentration) and then I will happily chat about whatever (so long as I don’t have a pressing appointment after yours).

8: Insist what their “cousin” told them was true

I get it. Some companies enlist the help of “Cousin Joe,” who happens to owe the secretary a favor and “knows a thing or two” about computers. Well, Cousin Joe didn’t do you any favors when he caused even more problems doing what he did. Not that I am going to slam your cousin. But when I say that although Joe’s intentions were good, what he did was counterproductive to solving the issue at hand, please don’t insist that the cousin was in the right and that I am only trying to bilk you out of more money. Of course, if it ever comes to those kinds of words, you will most certainly be looking for a new support specialist.

9: Undo my work

Raise your hand if you’re guilty of undoing all that work the support techs did the very second they left. I’ve seen this happen plenty of times. I’ve had clients actually confess to doing this. What those clients don’t realize is that I will more than likely have to come back and redo what I did prior to this visit — and I’ll also have to fix problems they caused by undoing my work. Do us both a favor and don’t undo my work. This is rarely going to be a smart choice, and the possibility that you’ll be able to resolve the issues created by your tampering are nil.

10: Lack the necessary information

When end users call for help, 75 percent of the time they have all of the information necessary for a successful appointment. The other 25 percent? Not so much. In fact, a large portion of that 25 percent require nearly double the normal job time just for fact gathering. So… when you call, please make sure you have all the information needed to complete the appointment. Otherwise, you are wasting my time and running up your bill.

Other peeves?

Do these users sound like some of your clients? If not, you are one lucky consultant/support specialist. If these clients do sound familiar, you have my sympathy. What other user behaviors do you run into that annoy you or impede your work?
 
Source:  TechRePublich