Tuesday, March 31, 2015
Friday, March 13, 2015
Monday, March 9, 2015
Gọi tên cô đơn
Số nguyên tố chỉ chia hết cho một và cho chính nó. Sự thật hiển nhiên đó tồn tại từ rất lâu trong toán học lại trở thành sự thật của cuộc đời.
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố là sáng tác đầu tay của tác giả trẻ người Ý Paolo Giordano, một nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành vật lý hạt nhân. Cuốn sách ra đời năm 2008 ngay lập tức trở thành hiện tượng của ngành xuất bản Ý và toàn thế giới, mang về cho Paolo Giordano giải thưởng văn học danh giá nhất văn đàn Ý: giải Premio Strega năm 2008. Giordano trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử trao giải Strega, giải thưởng gắn liền với những tên tuổi nổi tiếng như Primo Levi, Umberto Eco.
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố là câu chuyện về cuộc song hành của cô gái trẻ Alice và chàng trai Mattia. Cấu trúc theo từng chương đan xen nhau kể về cuộc đời của hai con người cô độc dẫn người đọc từng bước tiếp chạm thế giới đơn côi của số nguyên tố. Tính cách, thân phận của Alice và Mattia đều được dẫn dụ từ nỗi đau ngày thơ bé. Alice bị tật nguyền sau một tai nạn khi trượt tuyết. Mattia bị chấn thương tâm lý từ thuở ấu thơ do đã cố tình để lạc mất đứa em gái sinh đôi bị thiểu năng trí tuệ. Những biến cố ấy đã đẩy hai nhân vật vào cánh cửa cô đơn của ngôi nhà nội tâm, không muốn sẻ chia, không muốn gần gũi với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ mình. Alice đến trường trong sự khinh khi, bạo hành của bè bạn. Còn Mattia lại cảm thấy gần gũi với những con số hơn là với thế giới loài người. Rồi họ gặp nhau ở trường trung học, họ thấy gần nhau, thấu hiểu nhau nhưng chưa bao giờ họ bước qua được "vạn lý trường thành của hai vũ trụ chứa đầy bí mật" (Xuân Diệu). Mattia gọi mình và Alice là cặp số sinh đôi, nghĩa là cặp số như 11-13, 41-43 trong số học, đứng gần nhau, cùng cô độc như nhau nhưng chẳng bao giờ vượt qua được lằn ranh của con số đứng giữa. Họ đã yêu nhau trong thầm lặng dù Mattia sau khi tốt nghiệp đại học nhận lời làm việc ở một nơi xa, còn Alice lập gia đình với một người đàn ông khác. Chín năm cách trở, hai số nguyên tố sinh đôi đó vẫn chỉ chia hết cho một và cho chính mình. Họ gặp lại nhau, tưởng sẽ vỡ oà tất cả, nhưng rồi mỗi người lại trở về với thế giới của riêng mình, đúng như định mệnh của các cặp số sinh đôi.
Nỗi cô đơn vẫn hằng hữu trong nội tâm của những người trẻ tuổi. Sự thật đó vượt qua mọi biên giới. Có lẽ vì thế mà ta thấy gần gũi với Giordano. Ta gặp bạn bè, gặp chính ta trong từng trang viết của một người Ý xa lạ. "Thế giới sẽ ngày càng trở nên hỗn độn hơn mà thôi, những âm thanh ồn ào sẽ ngày một to hơn, chát chúa hơn, lấn át mọi tín hiệu liên kết" (trích Nỗi cô đơn của các số nguyên tố). Con người không vượt thoát được nỗi cô đơn, không vượt qua được những hàng rào tự dựng với thế giới xung quanh và cũng không cho phép ai bước vào thế giới của mình. Họ chỉ còn biết độc thoại và bấu víu vào chính nỗi cô đơn.
Sự cô đơn mà Giordano nhắc đến không phải là nỗi cô đơn của những cái tôi lãng mạn, cũng không siêu thực như nỗi cô đơn trong tiểu thuyết Murakami Haruki. Nỗi cô đơn của Giordano là một thực thể có nguồn cội, là ám ảnh của vết xước tuổi thơ, là hệ quả những áp đặt của người lớn đè nặng lên trẻ con, là tiếng khóc lạc loài của một bước chân lầm lỡ, là thái độ bất cần nuôi dưỡng những con tim yếu đuối. Nỗi cô đơn ấy có mặt khắp nơi trong những tâm hồn trẻ quá nhiều bối rối, quá nhiều băn khoăn trong thời đại toàn cầu hoá này.
Paolo Giordano khởi phát tiểu thuyết của mình từ một ý niệm toán học và dẫn dắt ý niệm đó vào những suy nghiệm cuộc đời. Tư duy toán học, vốn quen thuộc với một nhà khoa học đã không làm mờ đi cảm xúc của một nhà văn trong Giordano. Nỗi cô đơn của các số nguyên tố vì thế vừa có được sự trầm tĩnh, chắc chắn của những con số, vừa dạt dào cảm xúc của văn chương. Và có lẽ, đi đến tận cùng, văn chương, toán học, khoa học... sẽ gặp nhau!
Có một thế giới số chứa những con số nguyên tố cô đơn. Và có một trần gian dung chứa những nỗi niềm cô độc.
Phương Từ
Nguồn: Báo SGTT
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố là sáng tác đầu tay của tác giả trẻ người Ý Paolo Giordano, một nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành vật lý hạt nhân. Cuốn sách ra đời năm 2008 ngay lập tức trở thành hiện tượng của ngành xuất bản Ý và toàn thế giới, mang về cho Paolo Giordano giải thưởng văn học danh giá nhất văn đàn Ý: giải Premio Strega năm 2008. Giordano trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử trao giải Strega, giải thưởng gắn liền với những tên tuổi nổi tiếng như Primo Levi, Umberto Eco.
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố là câu chuyện về cuộc song hành của cô gái trẻ Alice và chàng trai Mattia. Cấu trúc theo từng chương đan xen nhau kể về cuộc đời của hai con người cô độc dẫn người đọc từng bước tiếp chạm thế giới đơn côi của số nguyên tố. Tính cách, thân phận của Alice và Mattia đều được dẫn dụ từ nỗi đau ngày thơ bé. Alice bị tật nguyền sau một tai nạn khi trượt tuyết. Mattia bị chấn thương tâm lý từ thuở ấu thơ do đã cố tình để lạc mất đứa em gái sinh đôi bị thiểu năng trí tuệ. Những biến cố ấy đã đẩy hai nhân vật vào cánh cửa cô đơn của ngôi nhà nội tâm, không muốn sẻ chia, không muốn gần gũi với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ mình. Alice đến trường trong sự khinh khi, bạo hành của bè bạn. Còn Mattia lại cảm thấy gần gũi với những con số hơn là với thế giới loài người. Rồi họ gặp nhau ở trường trung học, họ thấy gần nhau, thấu hiểu nhau nhưng chưa bao giờ họ bước qua được "vạn lý trường thành của hai vũ trụ chứa đầy bí mật" (Xuân Diệu). Mattia gọi mình và Alice là cặp số sinh đôi, nghĩa là cặp số như 11-13, 41-43 trong số học, đứng gần nhau, cùng cô độc như nhau nhưng chẳng bao giờ vượt qua được lằn ranh của con số đứng giữa. Họ đã yêu nhau trong thầm lặng dù Mattia sau khi tốt nghiệp đại học nhận lời làm việc ở một nơi xa, còn Alice lập gia đình với một người đàn ông khác. Chín năm cách trở, hai số nguyên tố sinh đôi đó vẫn chỉ chia hết cho một và cho chính mình. Họ gặp lại nhau, tưởng sẽ vỡ oà tất cả, nhưng rồi mỗi người lại trở về với thế giới của riêng mình, đúng như định mệnh của các cặp số sinh đôi.
Nỗi cô đơn vẫn hằng hữu trong nội tâm của những người trẻ tuổi. Sự thật đó vượt qua mọi biên giới. Có lẽ vì thế mà ta thấy gần gũi với Giordano. Ta gặp bạn bè, gặp chính ta trong từng trang viết của một người Ý xa lạ. "Thế giới sẽ ngày càng trở nên hỗn độn hơn mà thôi, những âm thanh ồn ào sẽ ngày một to hơn, chát chúa hơn, lấn át mọi tín hiệu liên kết" (trích Nỗi cô đơn của các số nguyên tố). Con người không vượt thoát được nỗi cô đơn, không vượt qua được những hàng rào tự dựng với thế giới xung quanh và cũng không cho phép ai bước vào thế giới của mình. Họ chỉ còn biết độc thoại và bấu víu vào chính nỗi cô đơn.
Sự cô đơn mà Giordano nhắc đến không phải là nỗi cô đơn của những cái tôi lãng mạn, cũng không siêu thực như nỗi cô đơn trong tiểu thuyết Murakami Haruki. Nỗi cô đơn của Giordano là một thực thể có nguồn cội, là ám ảnh của vết xước tuổi thơ, là hệ quả những áp đặt của người lớn đè nặng lên trẻ con, là tiếng khóc lạc loài của một bước chân lầm lỡ, là thái độ bất cần nuôi dưỡng những con tim yếu đuối. Nỗi cô đơn ấy có mặt khắp nơi trong những tâm hồn trẻ quá nhiều bối rối, quá nhiều băn khoăn trong thời đại toàn cầu hoá này.
Paolo Giordano khởi phát tiểu thuyết của mình từ một ý niệm toán học và dẫn dắt ý niệm đó vào những suy nghiệm cuộc đời. Tư duy toán học, vốn quen thuộc với một nhà khoa học đã không làm mờ đi cảm xúc của một nhà văn trong Giordano. Nỗi cô đơn của các số nguyên tố vì thế vừa có được sự trầm tĩnh, chắc chắn của những con số, vừa dạt dào cảm xúc của văn chương. Và có lẽ, đi đến tận cùng, văn chương, toán học, khoa học... sẽ gặp nhau!
Có một thế giới số chứa những con số nguyên tố cô đơn. Và có một trần gian dung chứa những nỗi niềm cô độc.
Phương Từ
Nguồn: Báo SGTT
Wednesday, March 4, 2015
Lòng dạ đàn bà
Đàn ông cất sự thật đau thương cho riêng mình. Còn đàn bà thì đem niềm đau trải đều ra trong cuộc đời của những người đàn bà khác.
"Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may
Đôi khi ta nhớ một sớm sương vây
Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô…”
Nghe Phú Quang, lang thang hiệu sách một mình, dừng chân ở tiệm cũ, thấy một bác lớn tuổi đang chọn những cuốn sách cũ đã xuất bản từ lâu, tình cờ mình được nghe một cuộc đối thoại thú vị thế này. Người bán sách sau một hồi chạy toát mồ hôi lục tìm những cuốn bác cần đã nói vu vơ:
- Sao ông toàn đọc sách của đàn bà thế? Mấy chục năm sống với đàn bà ở nhà không thấy chán sao?
- Sống với đàn bà cả đời cũng không hiểu hết đàn bà nghĩ gì. Mà muốn hiểu đàn bà thì hãy đọc sách của đàn bà viết. Vì mọi bí mật tâm tư, đàn bà đã gửi cả vào đó rồi. Họ bảo họ dựng một nhân vật, một câu chuyện không phải là họ, nhưng thật ra, không ít thì nhiều đều là mong muốn, suy nghĩ của họ cả.
- Nếu thế ông phải đọc sách đàn ông viết thì mới có kinh nghiệm đa chiều về đàn bà chứ?
- Không ông ơi, đàn ông cất sự thật đau thương cho riêng mình. Còn đàn bà thì đem niềm đau trải đều ra trong cuộc đời của những người đàn bà khác…
Mỉm cười trước một đoạn đối thoại thật sự hay, dường như bác ấy phải đọc rất nhiều mới có cái nhìn tinh tế như thế. Thật ra, muốn hiểu phụ nữ khó mà không khó. Khó ở chỗ là người ta luôn nghĩ phức tạp một vấn đề mà phụ nữ nghĩ. Không khó ở chỗ là phụ nữ đều sống với bản năng của những cô mèo, nghĩa là thích vuốt ve, mềm dịu, ở lâu ở gần thân quen tạo được cảm giác yên tâm thì những cô mèo đó đều sẽ dễ dàng bộc lộ tính cách, bản năng sống của mình ra thôi. Mèo thì không hiền lành thân thiện ra mặt như những chú chó khờ đáng yêu, nhưng tốt với chúng thì lũ mèo sẽ luôn biết điều.
Vì trong sâu thẳm của mỗi cô mèo mềm yếu kia luôn là bản năng biết tự bảo vệ mình của “tiểu hổ” hoang dã. Có lẽ, vì mèo có thể giữ cả đời một nỗi đau, cho dù có ném nó đi bao xa, bao lâu, khi trở lại với chủ cũ, lũ mèo vẫn luôn nhớ chứ không hề lãng quên, nên những “cô mèo” chúng ta mới có xu hướng viết cho nhau về nỗi đau khi bị phụ bạc phải không? Có lẽ vì thế, nên những người phụ nữ viết văn là không phải chỉ viết cho cuộc đời của riêng họ, mà còn viét cho cuộc đời của những người phụ nữ quanh họ để hạnh phúc có thể nảy sinh từ những nỗi đau của riêng mình?
Thật ra, với riêng mình nghĩ, đàn ông có thể sống hạnh phúc cả đời với phụ nữ mà không cần yêu quá nhiều, không cần quá đậm sâu, nhưng hiểu được họ và tạo cho họ một niềm tin vững vàng thì tất cả những người phụ nữ đều sẽ là những cô “tiểu hổ” ngoan ngoãn, vô hại và đơn giản vô cùng.
Cái gọi là hạnh phúc, thực tế ra giữa cuộc đời trần trụi, kiếp người nhuốm bụi muộn phiền này bất kể đàn ông hay đàn bà đều chỉ là khát tìm một hơi ấm vững bền mà phủ kín những khoảng trống cô đơn trong lòng. Mọi lo toan, tranh đấu, tiền bạc, quyền lực đều chỉ do cô đơn mà ra, vì cô đơn mà chọn lựa, đến lúc mỏi gối sau những chinh phục thỏa mãn thói hư vô dài đằng đẵng của cuộc đời, cái mà chúng ta muốn nhất vẫn là một người để dựa vào. Tận cùng của mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ không phải là một tình yêu son sắt trường cửu mà là một người có thể đồng hành bên đời biết chấp nhận, biết cảm thông.
Cuộc đời người đàn ông có thể không cần trông chờ quá nhiều ở người phụ nữ để thành công nhưng họ rất cần một người đủ kiên nhẫn, bao dung để đứng vững. Và cuộc đời người phụ nữ có thể học rất nhiều từ những người đàn ông để bản lĩnh và hiểu được chính mình. Bởi vì dù hạnh phúc hay đắng cay, mỗi người đàn ông đi qua cuộc đời người phụ nữ đều sẽ là động lực để họ bước tiếp. Giống như sinh mệnh chúng ta, thứ chân thực quan trọng của đời người vẫn là vì bản thân mà kiếm tìm hạnh phúc. Chúng ta đang theo đuổi bản thân mình nên hiểu một ai đó cũng là đang giữ hạnh phúc, niềm vui cho mình. Thế nên, cái cuối cùng mà cuộc đời gắn kết hai người xa lạ lại với nhau có một điều vĩ đại mà cũng phàm tục nhất chỉ là vì mình mà yêu, vì mình mà hiểu đối phương để giữ lấy hơi ấm mỏng manh bên đời. Từ lẽ đó, hiểu một người là đàn ông hay đàn bà, có gì quá khó nếu chúng ta thật sự muốn giữ hạnh phúc?
Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
"Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may
Đôi khi ta nhớ một sớm sương vây
Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô…”
Nghe Phú Quang, lang thang hiệu sách một mình, dừng chân ở tiệm cũ, thấy một bác lớn tuổi đang chọn những cuốn sách cũ đã xuất bản từ lâu, tình cờ mình được nghe một cuộc đối thoại thú vị thế này. Người bán sách sau một hồi chạy toát mồ hôi lục tìm những cuốn bác cần đã nói vu vơ:
- Sao ông toàn đọc sách của đàn bà thế? Mấy chục năm sống với đàn bà ở nhà không thấy chán sao?
- Sống với đàn bà cả đời cũng không hiểu hết đàn bà nghĩ gì. Mà muốn hiểu đàn bà thì hãy đọc sách của đàn bà viết. Vì mọi bí mật tâm tư, đàn bà đã gửi cả vào đó rồi. Họ bảo họ dựng một nhân vật, một câu chuyện không phải là họ, nhưng thật ra, không ít thì nhiều đều là mong muốn, suy nghĩ của họ cả.
- Nếu thế ông phải đọc sách đàn ông viết thì mới có kinh nghiệm đa chiều về đàn bà chứ?
- Không ông ơi, đàn ông cất sự thật đau thương cho riêng mình. Còn đàn bà thì đem niềm đau trải đều ra trong cuộc đời của những người đàn bà khác…
Mỉm cười trước một đoạn đối thoại thật sự hay, dường như bác ấy phải đọc rất nhiều mới có cái nhìn tinh tế như thế. Thật ra, muốn hiểu phụ nữ khó mà không khó. Khó ở chỗ là người ta luôn nghĩ phức tạp một vấn đề mà phụ nữ nghĩ. Không khó ở chỗ là phụ nữ đều sống với bản năng của những cô mèo, nghĩa là thích vuốt ve, mềm dịu, ở lâu ở gần thân quen tạo được cảm giác yên tâm thì những cô mèo đó đều sẽ dễ dàng bộc lộ tính cách, bản năng sống của mình ra thôi. Mèo thì không hiền lành thân thiện ra mặt như những chú chó khờ đáng yêu, nhưng tốt với chúng thì lũ mèo sẽ luôn biết điều.
Vì trong sâu thẳm của mỗi cô mèo mềm yếu kia luôn là bản năng biết tự bảo vệ mình của “tiểu hổ” hoang dã. Có lẽ, vì mèo có thể giữ cả đời một nỗi đau, cho dù có ném nó đi bao xa, bao lâu, khi trở lại với chủ cũ, lũ mèo vẫn luôn nhớ chứ không hề lãng quên, nên những “cô mèo” chúng ta mới có xu hướng viết cho nhau về nỗi đau khi bị phụ bạc phải không? Có lẽ vì thế, nên những người phụ nữ viết văn là không phải chỉ viết cho cuộc đời của riêng họ, mà còn viét cho cuộc đời của những người phụ nữ quanh họ để hạnh phúc có thể nảy sinh từ những nỗi đau của riêng mình?
Thật ra, với riêng mình nghĩ, đàn ông có thể sống hạnh phúc cả đời với phụ nữ mà không cần yêu quá nhiều, không cần quá đậm sâu, nhưng hiểu được họ và tạo cho họ một niềm tin vững vàng thì tất cả những người phụ nữ đều sẽ là những cô “tiểu hổ” ngoan ngoãn, vô hại và đơn giản vô cùng.
Cái gọi là hạnh phúc, thực tế ra giữa cuộc đời trần trụi, kiếp người nhuốm bụi muộn phiền này bất kể đàn ông hay đàn bà đều chỉ là khát tìm một hơi ấm vững bền mà phủ kín những khoảng trống cô đơn trong lòng. Mọi lo toan, tranh đấu, tiền bạc, quyền lực đều chỉ do cô đơn mà ra, vì cô đơn mà chọn lựa, đến lúc mỏi gối sau những chinh phục thỏa mãn thói hư vô dài đằng đẵng của cuộc đời, cái mà chúng ta muốn nhất vẫn là một người để dựa vào. Tận cùng của mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ không phải là một tình yêu son sắt trường cửu mà là một người có thể đồng hành bên đời biết chấp nhận, biết cảm thông.
Cuộc đời người đàn ông có thể không cần trông chờ quá nhiều ở người phụ nữ để thành công nhưng họ rất cần một người đủ kiên nhẫn, bao dung để đứng vững. Và cuộc đời người phụ nữ có thể học rất nhiều từ những người đàn ông để bản lĩnh và hiểu được chính mình. Bởi vì dù hạnh phúc hay đắng cay, mỗi người đàn ông đi qua cuộc đời người phụ nữ đều sẽ là động lực để họ bước tiếp. Giống như sinh mệnh chúng ta, thứ chân thực quan trọng của đời người vẫn là vì bản thân mà kiếm tìm hạnh phúc. Chúng ta đang theo đuổi bản thân mình nên hiểu một ai đó cũng là đang giữ hạnh phúc, niềm vui cho mình. Thế nên, cái cuối cùng mà cuộc đời gắn kết hai người xa lạ lại với nhau có một điều vĩ đại mà cũng phàm tục nhất chỉ là vì mình mà yêu, vì mình mà hiểu đối phương để giữ lấy hơi ấm mỏng manh bên đời. Từ lẽ đó, hiểu một người là đàn ông hay đàn bà, có gì quá khó nếu chúng ta thật sự muốn giữ hạnh phúc?
Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử