1.Anh đi vào một ngày không có mưa.
Sài Gòn hanh hao nắng.
Khi chuyến xe đó ngang qua, em không hề than khóc.
Chỉ thấy mình trống rỗng tan ra như mây trời.
Ngay cả một cái nắm tay cuối cùng em cũng không còn có nữa.
Ừ, chỉ là một cái nắm tay thôi, cũng không thể nữa rồi.
2. Ai đó từng phân tích dài dòng về “nắm tay” và “làm tình”.
Trí nhớ em chểnh mảng.
Chỉ có thể đại ý rằng: một cái nắm tay thôi, có khi hơn hẳn “làm tình”.
Ồ, chủ đề thật hấp dẫn và gợi tả.
Nhưng đã ai thấu hiểu, “làm tình” nghĩa là gì không, khi lòng mình nguội lạnh như một tô cơm chiều?
Không xúc cảm. Không yêu đương. Không hạnh phúc.
Và một cái nắm tay của người đàn ông mình yêu.
Đủ làm em hạnh phúc đến chừng nào?
3.Thư V. đến vào một khuya không có mưa rơi.
Em như gặp lại người quen biết cũ.
Vững vàng và che chở.
Giọng V. thì thầm cùng em những lời sũng ướt.
Trong một cơn say nào.
Rượu nói hay là V. nói?
Tiếng “em” da diết quá.
V. biết không?
4. Ai đó sẽ ngạc nhiên khi em chẳng biết đường về.
Ai đó sẽ bất ngờ khi biết em chưa từng đi đâu xa.
Ai đó, hẳn sẽ khó hiểu khi em bảo, mình có có không không giữa đời.
5. Những ngày xưa kia. Anh đã lái xe đưa em đi những nơi em muốn. Cả những nơi anh cho rằng em phải biết. Anh đã dạy em phải sống như thế nào cho đáng sống… Anh đã đưa bờ vai vững trãi để em dựa vào đó, trốn những hơn thua giành giựt bên ngoài
Mà em thì. Vụng dại. Ngớ ngẩn. Dở hơi. Thất thường.
6. Thất bại nào đó đủ sức đốn ngã anh như vậy ư? Đến tận bây giờ, trong em vẫn đau đáu hoài câu hỏi đó. Em có thể ngồi phía sau một chiếc xe đạp, uống một ly trà đá ven đường, gặm ngon lành một trái bắp nướng. Em hoàn toàn có thể. Đâu phải em yếu ớt đến độ phải bảo bọc đón đưa. Đâu phải em cần những thứ phù phiếm hư danh đó. Càng đâu phải, anh nghĩ em đủ sức để sống tiếp khi anh đột ngột bỏ em lại bên đường?
7. Em biến mái tóc dài mượt và đen như bồ kết của mình thành những sợi loăn xoăn màu hạt dẻ. Đồng nghiệp khen rằng, nhìn tóc trông nhiều hơn, đặc biệt sau khoảng thời gian bỗng dưng tóc em rụng rất nhiều. Và nhìn em nữ tính hơn. Đâu có ai biết vì sao tóc em rụng. Vì sao em xanh xao như một cọng cỏ không ánh mặt trời. Không cả một cơn mưa.
8. V. đi ngang qua như một cơn mưa cuối mùa. Em tự cho phép mình làm những gì mình muốn, nói với V. những gì mình nghĩ. Dù như thế, không giống như là em bấy lâu nữa rồi. Đơn giản, vì đã chẳng còn ai ngăn cản. Chẳng còn ai nắm lấy bàn tay em giữ lại. Em chỉ biết rằng, mình yếu đuối và sợ hãi khi ai đó biết rằng em yếu đuối và sợ hãi. Nhưng trước V, em đã để anh ấy biết rằng em có thể khóc thật nhiều. Khóc sau khi đã ở bên V. vào một ngày hanh hao nắng.
9. Em biết rồi mình sẽ đứng lại sau cơn mưa đó. Cơn mưa nồng ấm và rạo rực trong một đêm say mèm của V. Cơn mưa đánh thức trái tim đàn bà của em, dù V. không hẳn cố tình muốn thế. Nên em không trách V. Những sẻ chia, những thổn thức kia rồi sẽ lụi tàn. Em phải tự mình mà đứng lên, phải không em?
10. Thời gian làm tốt công việc của nó. Thời gian đưa V. đi ngang qua. Em mở lòng mình với người đàn ông đầu tiên sau ngày anh mất. V. như một cơn mưa rưới những khao khát đời thường lên trong em. Để em tin rằng, nếu đất trời có sụp xuống, vẫn có một bàn tay nắm chặt lấy tay em.
Rồi thì, hoặc V. hoặc em, sẽ bước tiếp một mình.
HOÀNG MY
0 comments:
Post a Comment