Và bạn thấy mình ngồi ngẫm nghĩ nhiều hơn. Hoài niệm nhiều hơn. Tự hỏi nhiều hơn.
Và phải mất nhiều tháng qua đi trước khi bạn có thể nhìn lại và nhận ra bạn đã hoài phí bao nhiêu thời gian chỉ ngồi đó, phân loại những mảnh vỡ của trái tim mình theo những cung bậc của nỗi đau mà bạn cảm thấy.
Và phải mất nhiều tháng qua đi trước khi bạn có thể từ bỏ và cuối cùng cũng cho ai khác một cơ hội. Nhưng đó là những tháng sau đó. Còn bây giờ, bạn ở đây, mắc kẹt trong quá khứ, thầm mong nó là hiện tại.
Nhiều tháng trôi qua trước khi bạn nhận ra một vài điều.
Bạn sẽ học được rằng mọi người luôn trở thành những gì mà họ đã hứa là sẽ không như thế.
Bạn sẽ học được rằng sự vĩnh cửu không thật sự tồn tại và rằng những cảm xúc cũng có hạn sử dụng của chúng.
Bạn sẽ học được rằng ai cũng nói dối. Ai rồi cũng bỏ bạn đi. Bạn sẽ học được rằng có một vài điều chỉ đơn giản là không thể được.
Nhưng hầu hết chúng ta sẽ nhận ra rằng kỉ niệm rồi cũng phai nhạt. Bạn sẽ ngồi đó nghĩ về khoảng thời gian ở bên người ấy, những lời hứa đã nói ra. Bạn sẽ ghi nhớ những nụ cười hạnh phúc và những giây phút vui vẻ. Bạn sẽ để những niềm vui trong quá khứ đưa bạn vào trong ảo giác về tình yêu và sự ấm áp. Bạn sẽ cảm thấy sự hiện diện của người bạn yêu thương khi bạn nhắm mắt lại, nhưng khi bạn với tới họ, bạn sẽ cảm thấy họ đang trượt ra xa. Bạn sẽ cảm thấy những kí ức của bạn đã phai nhòa.
Và bạn sẽ luôn tự hỏi làm thế nào mà một thứ mãnh liệt như thế có thế làm bạn yếu đuối đến vậy. Nó làm bạn bối rối và lạc lối. Lạc lối trong thế giới này. Lạc lối với chính bản thân bạn. Bạn sẽ cần thời gian để vượt qua nó. Cần thời gian để thích ứng với hiện thực. Và đến một thời điểm bạn bắt đầu giả bộ như mọi chuyện đều ổn. Bởi vì mọi người đều mong đợi bạn như vậy. Và bởi vì khi cả thế giới này nghĩ là bạn ổn, sẽ có lúc bạn quên đi trong chốc lát rằng bạn không hề.
Và bạn sẽ lại học được những điều mới.
Bạn sẽ học được rằng mọi người lầm tưởng rằng bạn rất mạnh mẽ trong khi đó chỉ là khả năng che giấu đi nỗi đau sâu thẳm.
Bạn sẽ học được rằng dù có thế nào đi nữa thì mọi thứ cũng không thể trở lại như cũ.
Và bạn sẽ học được rằng dù bạn có tốt như thế nào, hạnh phúc mãi mãi không bao giờ được đảm bảo.
Nhưng chẳng sao hết. Bạn sẽ tỉnh dậy mỗi ngày và tiếp tục bước đi. Dù trái tim bạn có bao nhiêu mảnh vỡ đi chăng nữa, bạn vẫn sẽ gìn giữ chúng trọn vẹn.
Và dù cho việc từ bỏ là quá đau đớn, dù phải nín khóc trong khi đó là điều duy nhất bạn thực sự muốn làm là một việc khó khăn nhất, sau đó bạn vẫn sẽ luôn bước đi.
Dù khi bạn biết rằng quá khứ không thể trở thành hiện tại và chắc chắn chẳng biến thành tương lai, bạn vẫn tiếp tục bước đi.
Bởi vì bạn cũng sẽ học được rằng sau mỗi cơn bão, mặt trời sẽ luôn xuất hiện. Có thể sẽ mất hàng tuần, hàng tháng hoặc hàng năm (hi vọng là không), mặt trời sẽ đến.
Có thể không như cái cách mà bạn mong đợi mà là như số phận đã sắp đặt.
_______________________________
Someone once said, love does not walk away, people do. I will add, and they take love with them. It is like taking it out of an old box, folding it carefully, packing into a bag and taking it away from you. And you are left with nothing but pain, memories and a great feeling of a loss. A loss of something big. Something important. Something meaningful. Once it is gone, nothing else matters. The world is not the same anymore. You are not the same anymore.
And you find yourself thinking… more. Retrospecting… more. Wondering… more.
And months will go before finally you will be able to look back and realize how much time you have wasted just sitting there, sorting out the pieces of your heart according to the various degrees of pain you feel.
And months will go before finally you will be able to let go and you finally give another someone a chance. But it will be months later. And for now, here you are, stuck in the past, wishing it was the present.
Months will go before you realize quite a number of things.
You will learn that people always turn out how they promised they wouldn’t.
You will learn that forever does not really last forever and that feelings have their expiration date.
You will learn that people lie. You will learn that people leave. You will learn that some things are just not meant to be.
But most of all you will learn that memories fade. You will sit there thinking about time spent and promises made. You will remember all the happy smiles and all the cheerful moments. You will let the joys of the past put you into illusion of love and warmth. You will feel the presence of your loved one when you close your eyes, but when you reach for them, you will feel them slipping away. You will feel your memories fade.
And you will keep wondering how come that something so strong made you this weak. It will make you confused and lost. Lost to the world. Lost to yourself. You will take time to get over it. You will take time to adjust to a new reality. And then a moment comes when you start to pretend that everything is alright. Because people expect you to be. And because when the whole world thinks that you are fine, sometimes you forget for a while that you are not.
And you will learn new things again.
You will learn that people mistake your strength for ability to hide the pain deep inside.
You will learn that no matter how much you wish they could be, things will never be the same.
And you will learn that no matter how good you are, it does not guarantee a happily-ever-after.
But it all does not matter. It all will not matter. You will wake up every day and keep on walking. No matter how many pieces your heart consists now of, you will hold them all together, as a whole.
And you will keep on walking.
And even if it is damn painful to let go, even if it is the toughest thing in the world not to cry when it is the only thing you actually want to do, even then you still keep on walking.
Even when you know the past can’t become the present and surely can’t turn into the future, you still keep on walking.
Because you will also learn that after every storm will always come the sun. Be it weeks, months or years (God forbid!) the sun will come. Maybe not the way you expected it to be, but most probably the way it is meant to be.
Just keep on walking…
0 comments:
Post a Comment