Khi ai làm cho ta giận thì ta khổ. Ta muốn nói một câu hay làm một điều gì đó để cho người kia khổ, nghĩ rằng làm như thế thì ta sẽ bớt khổ, ta tự bảo: "Tôi muốn trừng phạt anh. Tôi muốn làm anh đau khổ vì anh đã làm cho tôi đau khổ. Thấy anh đau khổ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Rất nhiều người có xu hướng hành động một cách trẻ con như vậy. Sự thật là khi ta làm cho người kia đau khổ thì người ấy sẽ trả đũa bằng cách làm cho ra đau khổ thêm. Kết quả là leo thang đau khổ cho cả hai bên. Đáng lẽ ra thì cả hai bên đều cần tình thương, cần giúp đỡ. Không ai đáng bị trừng phạt cả.
Khi ta giận, khi một ai đó làm cho ta giận thì ta phải trở về với thân tâm và chăm sóc cơn giận của mình. Không nên nói gì hết. Không nên làm gì hết. Khi đang giận mà nói năng hay hành động thì chỉ gây thêm đổ vỡ mà thôi.
Phần lớn chúng ta không làm được điều đó. Chúng ta không muốn trở về với tự thân. Chúng ta chỉ muốn theo đuổi người kia để trừng phạt.
Nếu một cái nhà đang cháy thì việc trước nhất phải làm là chữa cháy căn nhà chứ không phải chạy theo đuổi bắt người đốt nhà. Nếu chỉ lo chạy theo người mà ta nghi là đã đốt nhà thì căn nhà sẽ cháy rụi trong khi ra chạy theo đuổi bắt người kia. Như thế là không khôn ngoan. Phải trở về dập tắt lửa trước đã. Vậy thì khi giận, nếu tiếp tục đối đầu, tranh cãi với người làm cho ta giận, nếu chỉ muốn trừng phạt người ấy thì ta đã hành động y như người chạy theo người đốt nhà trong khi căn nhà của ta đang bốc lửa.
(Trích đoạn trong quyển GIẬN - Thích Nhất Hạnh)
2 comments:
1 ai đó đã nói: "Hành động trong cơn tức giận không khác gì căng buồm ra khơi trong cơn giông bão". Dù làm gì, nói gì thì kết quả cũng sẽ chỉ khiến cho ta thêm tổn thương. Aizzz, ai cũng biết mà ai cũng thấy khó thực hành...
I like "ai cung biet ma ai cung thay kho thuc hanh..."
Post a Comment