Wednesday, July 28, 2010

Dịch vụ

Hồi còn sống, mẹ thường bảo: "Mày ra đầu nên giành hết khôn của mấy đứa em." Điều đó có vẻ đúng khi càng lớn lên, tôi càng nhận thấy em tôi đứa nào cũng khổ, nhất là đứa em gái út.
Út lấy chồng đã được ba năm. Một hôm nó chạy qua nhà tôi, mắt sung húp:
- Chị Hai ơi, chắc em chết mất!
Tôi cười to:
- Chết cái con khỉ! Bộ mày tưởng chết dễ lắm hả? Thằng Thái nó làm gì mày?
Em gái tôi thút thít:
- Cái chuyện anh ấy thấy gái đẹp là nhìn chằm chằm thì em biết lâu rồi, nhưng em chịu nhịn vì nghĩ rằng đàn ông ai chẳng thế. Vậy mà gần đây, tình cờ em biết, chồng em được vinh danh là "hoàng tử chốn bia ôm", thật không thể chịu nỗi!
Tôi há hốc miệng:
- Hoàng tử chốn bia ôm! Là sao?
Út khóc thành tiếng:
- Nghe đâu anh ấy là khách ruột của mấy quán bia, karaoke ôm. Anh ấy nổi tiếng chơi đẹp, "boa" toàn tờ năm trăm. Cả mấy ông giữ xe, mấy cậu chỉnh nhạc, thậm chí cả mấy thằng canh "toa lét" cũng tắm tắc khen anh ấy hào phóng...
Thật khó tin, tôi trợn mắt:
- Vấn đề là tiền! Mày kiểm soát tiền lương nó thế nào mà để nó lộng hành như vậy hở em?
Cô em út dại dột của tôi đầm đìa nước mắt:
- Thì anh ấy vẫn đưa lương tháng về đầy đủ, thậm chí có cả chữ ký xác nhận của bà thủ quỹ. Nhưng em biết cơ quan anh ấy có nhiều "mánh" lắm. Mà tiền đó thì làm sao em kiểm soát?
Bực mình quá! Thằng em rể của tôi trông mặt hiền lành vậy mà... Út càng khóc to hơn:
- Chị coi, em chăm sóc chồnng em đến từng cọng tóc mà có khi nào anh ấy mở miệng nói một tiếng cảm ơn đâu. Vậy mà nghe đâu mất con mắt xanh mỏ đỏ kia chỉ cần đập cái khăn lạnh lau mặt là ảnh đã rút ra tờ trăm ngàn dúi vào... ngực. Em hỏi chị, bất công thế thì em còn thiết sống để làm gì?
Bất công thật! Tôi nắm lấy hai vai Út:
- Mày ngu quá! Bất công thì phải đấu tranh đòi lại sự công bằng. Mày chết để nó có cơ hội cưới con nhỏ khác à?
Út mở to mắt:
- Đòi sao chị, hay là làm đơn ly dị?
Đúng là mẹ nói chẳng sai chút nào, em tôi toàn đồ khờ. Tôi hét vào mặt em gái:
- Sao lại ly dị? Bộ mày tưởng thời buổi này kiếm ra thằng chồng dễ lắm sao? Mày phải bắt thằng Thái trả tiền những việc mày làm cho nó!
Út mở to mắt:
- Em không hiểu!
Tôi quên mắt là em mình khờ. Cần phải từ tốn, nhẹ nhàng và rõ ràng hơn, tôi dịu giọng:
- Út nè, bây giờ em về lấy một cuốn sổ. Mỗi khi em phục vụ chồng cái gì thì ghi vô kèm theo giá tiền. tạm gọi là tiền dịch vụ. Ví dụ như: làm bữa điểm tâm - 10 ngàn; giặt ủi đồ - 20 ngàn; nhổ tóc sâu - 30 ngàn; nặn mụn cám - 50 ngàn; pha nước chanh giã rượu - 100 ngàn v.v... Nó trả cho em hết tiền thì còn tiền đâu mà làm "hoàng tử bia ôm"?
Em gái tôi sửng sốt:
- Nhưng chị ơi, anh ấy tốn tiền cưới em thì những chuyện đó là trách nhiệm của em mà, sao lại lấy tiền?
Đúng là khờ, tôi gào lên:
- Mày ngu quá! Cũng giống như đi chơi ở... Đầm Sen hay Suối Tiên. Dù đã bỏ tiền mua vé vào cổng, nhưng vô trong muốn chơi trò chơi gì lại phải bỏ tiền ra mua vé tiếp chứ!
Lần này thì có tác dụng. So sánh cụ thể như thế thì khờ bao nhiêu cũng hiểu. Út chào tôi ra về với vẻ rất quyết tâm.
Đúng một tháng sau, em gái tôi quay lại, mặt mày có vẻ sầu thảm hơn cả lần trước. Tôi hỏi dồn:
- Sao rồi, sao rồi em?
Út không nói, chìa ra cho tôi một cuốn sổ. Tôi lướt qua, đọc lẩm nhẩm:
- Tiền dịch vụ điểm tâm... tiền ủi đồ... tiền cởi giày... tiền xức dầu gió... tiền... Ủa, Út ơi, tiền gì mà em không ghi rõ, lại đánh ba dấu nhân?
- Em gái tôi cúi mặt lí nhí:
- Thì... mấy cái dịch vụ nhạy cảm, em đâu biết ghi thế nào!
Thôi được, nhưng tại sao... Tôi nhìn em:
- Thằng Thái chồng em nó phản ứng ra sao?
Út sụt sùi:
- Ảnh nói, trong cuốn sổ này có cái chấp nhận được, có cái không.
- Cái nào được, cái nào không, tại sao?
Em tôi khóc thành tiếng:
- Thì ảnh nói, mất thứ lặt vặt ảnh chịu trả tiền. Còn mấy thứ khác, nhất là chỗ ba dấu nhân đó là đắt quá, thà ảnh ra ngoài vừa rẻ vừa... chất lượng hơn!
Tôi trợn mắt:
- Rồi em trả lời sao?
- Thì em lo quá, em nói đại: thôi em giảm giá 50%... Nhưng mà ảnh vẫn lắc đầu.
Trong khi tôi còn cứng họng chưa biết nói gì thì cô em út tội nghiệp của tôi thổn thức:
- Em phải làm sao đây, chị Hai ơi?
Làm sao à? Tôi luống cuống, nói bừa:
- Thôi được, nếu căng như thế thì em ghi vô chỗ mấy dấu nhân kia là... miễn phí, em nhé.
Em gái tôi mở to mắt, tươi tỉnh hẳn mặt và giật lấy cuốn sổ. Trước khi chạy vụt đi, nó còn nói với lại:
- Hay quá, vậy mà em không nghĩ ra. Cảm ơn chị Hai.
Tôi thở phào, may mà nó còn người chị khôn khoan như tôi, nếu không thì...
-NGUYỄN THỤC ANH
(Theo Doanh nhân SaiGon Cuối tuần)

0 comments:

Post a Comment