Nhờ mặt bằng rộng rãi, vốn liếng và nhân lực sẵn có từ thành công của quán nhậu cũ, Cà phê đấu giá của tôi nhanh chóng khai trương với slogan màu đỏ chói “Đậm đà cà phê, đê mê khúc hát, man mác cảnh quan, rộn ràng mua bán”. Ấn tượng hơn, bục đấu giá đặt ở vị trí trung tâm quán có một băngrôn rất to “Ở đây bạn có thể bán và mua từ cây kim đến con tàu vũ trụ”.
Thật hấp dẫn khi vừa nhâm nhi cà phê vừa chờ cơ hội được mua rẻ, bán đắt qua đấu giá sôi nổi nên ngày nào quán cũng đông nghẹt khách, nhất là những hôm có mặt hàng đặc biệt vào cuối tháng như hôm nay.
Đúng 10 giờ sáng, tôi bước lên bục gõ mạnh tiếng búa khai mạc. Đợi tiếng vỗ tay dứt, tôi dõng dạc:
- Các bạn thân mến, hôm nay là ngày đặc biệt vì chúng ta sẽ mua và bán những thứ... không nhìn thấy. Đó là gì? Xin giới thiệu món đấu giá đầu tiên: cơ hội chụp hình chung với chú cún yêu của đi-va Yến Yến, giá khởi điểm: 1 triệu đồng!
Bên dưới bắt đầu xôn xao. Một cánh tay giơ lên, giọng hơi thiếu tự tin:
- 2 triệu!
Có tiếng “xì” giễu cợt rồi những cánh tay liên tiếp giơ lên, giá tăng dồn dập: 5 triệu... 10 triệu... 50 triệu!
Một thoáng im lặng, tôi chậm rãi:
- 50 triệu lần một... lần hai... lần ba...
Tiếng búa gõ mạnh, người trúng giá hét lên mừng rỡ như vừa trúng xổ số. Tôi mỉm cười:
- Xin chức mừng bạn. Hi vọng bạn sẽ có một tấm hình rạng ngời bên chú cún xinh đẹp của ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay... Và bây giờ là món đấu giá thứ hai: một bữa ăn sáng cùng thủ khoa của những thủ khoa kỳ thi đại học năm nay. Giá khởi điểm: cũng 1 triệu đồng!
Lại xôn xao, xì xầm rồi một cánh tay rụt rè giơ lên để... hỏi:
- Thủ khoa là nam hay nữ?
Tôi đáp ngay:
- Là nam, một anh chàng rất dễ mến.
Tiếng xì xầm im bặt, rồi một cánh tay khác giơ lên:
- Có đưa tin trên báo không?
Tôi mím môi một chút rồi nói to:
- Tất nhiên là có!
Không khí lại bắt đầu sôi động, một vài cánh tay giơ lên và giá của bữa ăn sáng nhích lên: 1,2 triệu... 1,5... 2,3 triệu!
Búa lại được gõ mạnh và người trúng giá reo lên mừng rỡ như vừa có điện lại sau khi cúp cả ngày. Tôi nheo mắt:
- Thưa các bạn, bây giờ là hàng “khủng” đây: quyền trao vương miện cho hoa hậu cuộc thi “người đẹp miệt vườn”. Giá khởi điểm: 100 triệu đồng!
Bên dưới ồn ào hơn vỡ chợ. Cả rừng cánh tay giơ lên. Một ai đó nhanh chóng chụp lấy mi-cờ-rô, hét to:
- 200 triệu!
Cuộc đấu giá bắt đầu biến thành cuộc đấu võ mồm. Tiếng hô giá lẫn vào tiếng cãi nhau:
- Mày tưởng vậy là ngon hả, 300 triệu!
- Đồ trọc phú, 400 triệu!
- Quên đi gã nhà quê, 600 triệu!
...
Khi giá được nâng đến 3 tỉ thì trật tự được lập lại. Tôi gõ mạnh búa, tuyên bố:
- Chúc mừng người trúng giá, chúc mừng đại gia! Và bây giờ là món hàng cuối cùng: quyền đánh trống khai giảng năm học mới tại trường học dành cho trẻ em nghèo, giá khởi điểm là...
Bên dưới mọi người bỗng đồng loạt chăm chú... uống cà phê, tôi tần ngần một lúc rồi hét to:
- Xin nhắc lại, quyền đánh trống khai giảng có truyền hình trực tiếp...
Bên dưới lại bắt đầu hỗn loạn, hàng loạt cánh tay giơ lên, người ta tranh nhau
mi-cờ-rô khiến ly tách rơi loảng xoảng...
Vừa lúc đó thì điện thoại trong túi reo, đó là vợ tôi:
- Sao anh liều vậy? Làm gì có truyền hình trực tiếp?
Tôi thì thầm:
- Không sao, vụ hoa hậu lúc nãy mình đã được 10%, dư sức thuê truyền hình...
-PHƯƠNG LINH
(Nguồn: Tuổi Trẻ Cuối Tuần)
0 comments:
Post a Comment