Xin trân trọng giới thiệu đến Quý vị một chương vắn trích dịch từ cuốn The Couple’s Comfort Book – đoạn nói về vai trò gì đó của “Music” trong đời sống. Cần lưu ý thêm là tác giả dù tác giả không cố trình bày vấn đề theo kiểu “Mu” và “Sic” nhưng ngộ lại thích chia thành “Âm” và “Nhạc”.
“Âm” nào cũng là “âm,” hễ cứ chịu nghe thì đều thành “nhạc” tất!!!
[…]
Từ Âm…
Đừng tưởng những thứ âm “tạp kỹ” chung quanh bạn chẳng mảy may có một sức ảnh hưởng đối với tâm trạng hay tính khí của bạn. Cho rằng những thứ âm thanh đó không vô hại thì cũng không muốn ám chỉ là chúng nó có hại – mà đúng ra, chúng có hại là vì bạn chưa biết cách để làm cho chúng hết cái không-vô hại – nhưng ngược lại, chúng nó còn có lợi cho bạn nữa... Lý luận vòng quanh cái này thì dài dòng lắm lắm, chi bằng cứ vin ứng dụng thực tế mà “tấn”...
Tóm lại, việc ý thức được những thứ âm thanh gần gũi hằng ngày này có thể giúp bạn lần tìm ra được nguyên do của những điều có tính cách rất là... “tâm trạng” nơi bạn, nhờ đó, dần dần bạn sẽ “hiểu vì sao bạn lại... ‘tâm trạng’” như thế.
[...]
Tiếp đến, bạn hãy gióng tai xa hơn để nghe những thứ âm thanh từ xa vẳng lại – hoặc trong cõi mơ hồ nào đó vọng ra – và xem dạng “âm” này có tác động thế nào đến bạn. Chẳng hạn, có người chia sẻ rằng, hễ mỗi lần tiếng còi tàu từ xa xa vẳng lại, thì người đó lại chảy hai hàng nước mắt mà nhớ đến các cụ [song thân] của mình, và vào những lúc như vậy, thì người đó cứ muốn chạy đến ôm chầm... đấng lang quân của mình!!! Bạn hãy thử quan sát xem có thứ “dây mơ rễ má” nào đó giữa những âm thanh đặc thù với những cảm giác nổi lên trong lòng bạn không.
[...]
Cuối cùng, ở “cảnh giới” tột cùng, là việc thử lắng nghe thứ âm... vô thanh! Đừng có tưởng rằng nhất thiết “âm” nào cũng cần phải có “thanh” thì mới nghe được! (Có vẻ giống cái công án “Lắng nghe tiếng vỗ của một bàn tay” quá đi!). Thứ “âm” này, bạn chỉ có thể nghe được khi bỏ đi hết mọi thứ “âm” có “thanh” khác trong cuộc sống để đối diện với chính bản thân mình trong cảnh thinh lặng. Hình như ai có được khả năng thinh lặng nội tâm, dù là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, thì đều có thể nghe được thứ “âm” đó và thấy nó còn có “nhạc tính” hơn cả sáo, khèn, tiêu, trống.
[...]
... đến Nhạc …Thưởng nhạc lúc gà gáy sáng…
Việc có được cái “thói” đắp chăn nghe nhạc êm dịu vào buổi tinh mơ quả là cái điều rất “thú”! Lắm kẻ đã nhờ cái “tật” đó mà luôn có được khả năng hứng khởi và tràn trề sinh lực trong suốt cả ngày, hoặc ít ra cũng nhờ đó mà “vớt” thêm được một giấc đáng kể. Vào giờ gà gáy, có thể chọn nghe các bản nhạc “kinh điển” sau: trước tiên, phải kể đến các bản Concerto dành cho sáo của Vivaldi, tiếp đó là các bản Concerto viết cho kèn Clarinet của Mozart, hoặc các bản của James Brown (đặc biệt là bản “I Feel Good”).
Các bạn có thể dùng âm nhạc buổi sáng để tạo một bầu không khí tươi vui cho nhau, khiến ai nấy ắp đầy tinh thần sảng khoái và đủ sức để bước vào một ngày “cày xới”. Bạn có thể mở ngay bản Chariots of Fire khi người bạn đời dấu yêu của bạn còn “quay” tới “nướng” lui, không chịu ra khỏi giường chút nào; hoặc nếu bạn cảm thấy thích bắt đầu một ngày mới với một bầu không khí thiêng liêng, thì hãy thử nghe các bản The Virgin’s Lament, hay Vox De Nuve – do Noirin Ni Rain (không phải Bi Rain!) và các tu sĩ ở Đan viện Glenstal thể hiện; bản A Feather on the Breath of God do Gothic Voices và Emma Kirkby; hoặc bản Fire Within, hay Clannad: The Magical Ring của Libana.
[...]
Thưởng nhạc lúc gà đã lên chuồng…
Hãy tắt đèn tối thui! Ngồi thinh lặng vài giây trước khung cửa sổ mở ra ngoài trời, rồi sau đó hãy mở và lắng nghe bản Symphony No.3 của Beethoven, tức bản “Eroica” (Bản này mà nghe trong một khung cảnh như thế thì hay tuyệt!!!). Hãy thả hết tâm hồn vào trong màn đêm và bản nhạc, cảm nhận rằng đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất bạn có được trong một đêm ấm áp và mát rượi gió trời. Nếu không muốn ngồi một chỗ, bạn có thể vừa dạo bước trong sân, trong vườn, vừa lắng nghe những bản nhạc cổ điển kiểu này.
[...]
Chọn nhạc trong vài tình huống…
Nếu bạn muốn “dỗ ngọt” cơn tam bành của mình – thường là những “cơn điên” đâm rễ từ những chuyện “vô cớ,” chẳng hạn như: sếp chửi, lính rủa – thì có thể dỏng tai nghe thử các bản Concerto của Bach dành cho song tấu piano, hoặc mấy bản “vuốt lòng” kinh điển trong tuyển tập của Windham Hill. Còn nếu cảm thấy toàn thân uể oải, sinh lực tản mác tứ bề – có muốn gom lại để trả lời một cú email cũng chả nổi – thì chịu khó nghe thử bản Swan Lake điệu Valse của Tchaikovsky, bản Totem của Gabriel Roth, hoặc bản Concerto No.1 dành cho đàn piano của Brahm, hay là bản Preludes của Chopin cũng được. (Những bản nhạc kiểu này, cửa hàng CD nhạc nào cũng có bán).
[…]
Lúc nào đi làm về mà bạn thấy mệt lử, không muốn làm gì cả, hãy mở thật lớn những bản nhạc có tiết tấu nhanh, dồn và cùng nhún nhảy theo giai điệu của chúng lúc bạn thay đồ, tắm rửa. Các bản nhạc kiểu Flamenco của Tây Ban Nha cũng có thể giúp bạn xua tan đi cơn mệt mỏi.
[...]
Hoặc, bạn cũng có thể dùng loại nhạc tạo cảm giác thư thái để tìm lại sự cân bằng cho bản thân. Hãy thử nghe bản Symphony No.6 của Beethoven (phần I và II); bản The Well-Tempered Clavier Book 1 của Bach; bản Harvest Moon của Neil Young; hoặc Shepherd Moon của Enya.
[...]
Cùng nhau hòa tấu nhạc “rừng”
Những lúc vợ chồng các bạn đang phải tranh luận điều gì đó có vẻ gay cấn, có thể đề nghị nhau “ngưng đấu” một ít phút để bắt đầu... chơi trống mà đổi không khí. Lúc này, hãy chơi trống bằng miệng, nghĩa là bắt chước tiếng trống, chẳng hạn: chồng “cắc” thì vợ “cùm,” vợ “bùm” thì chồng “bum,” v.v. Một vài phút “giải lao” như vậy sẽ giúp cho cuộc tranh luận của các bạn nhẹ nhàng và đạt hiệu quả hơn.
Ngoài trống ra, các bạn cũng có thể sắm một vài nhạc cụ nào đó để cùng chơi với nhau: một cái kèn ácmonica, một ống sáo, cây cò,… hay bất cứ thứ nhạc cụ nào bạn muốn; đừng lo chi về kỹ thuật chơi, biết đâu cái “hoang dại” hay “rừng rú” mà các bạn diễn tấu lại tạo sự thú vị nào đó, làm vơi bớt đi những phút căng thẳng.
Chọn âm nhạc vào những “lúc ấy”...
0 comments:
Post a Comment